Lúc Minh tỉnh lại, điều đầu tiên nó nhìn thấy là một bộ râu bạc phơ. Nhớ đến câu truyện cười năm nào, đột nhiên nó bật cười.
- Minh, cậu làm sao vậy – tiếng Harry vang lên, thì ra thằng bé cũng ở đó
- KHông có gì, đột nhiên nhớ đến 1 truyện cười. Có một anh chàng vào
bệnh viện cấp cứu, anh ta rất sợ, và vị bác sỹ mổ cho anh ta thì chỉ vào bộ râu trắng của mình và nói “Này Anh đừng lo, tất cả rồi sẽ ổn thôi.
Anh có nhìn thấy bộ râu của tôi không? Khi thức dậy, anh sẽ thấy tôi vẫn ở bên anh với bộ râu này.” Bệnh nhân bắt đầu ngấm thuốc mê, bộ râu của
bác sĩ nhoè dần và đi vào giấc ngủ. Khi mơ màng tỉnh lại, quả nhiên hình ảnh đầu tiên con bệnh cảm nhận được vẫn là bộ râu. Nhớ đến điều bác sĩ
đã nói, anh run rẩy quờ lấy bộ râu của ông ta: “Ôi bác sỹ, ông có chòm
râu thật phúc hậu. Cảm ơn ông đã cứu tôi” “Thôi nào, con hãy bình tĩnh
và buông bộ râu của ta ra, con trai. Ta là thánh Piere đây”
- Ha ha, ta còn lo lắng con làm sao, nhưng có thể kể truyện cười, ta
nghĩ con có lẽ cũng có thể xuống giường được rồi đấy. – Thầy Dumbledore
nói
- Thưa thầy, con đã phá hủy Hòn đá rồi – Minh nói
- Không sao, nếu trò không làm thì ta cũng sẽ tự mình làm điều đó. Trò không cần phải tự trách
- Nhưng như vậy cụ Flamel... – Harry kêu lên
- Các con đã tìm hiểu ra trò ra trống đấy chứ? Nicolas và thầy đã có
trao đổi tí chút rồi, và đã đồng ý là tiêu hủy nó đi thì tốt nhứt.
- Nhưng như vậy thì họ sẽ chết phải không ạ? – Harry nói
- Họ có đủ thuốc trường sinh để sắp xếp mọi việc, rồi thì, ừ, họ sẽ chết
- Chết, chẳng qua chỉ là một cuộc phiêu lưu mới. – Minh nói, nó nhớ lại
điều mà nó đã trải qua, không phải nó chính là một người đã “chết” hay
sao?
- Anh bạn trẻ, con già dặn hơn là bề ngoài của con đấy – cụ Dumbledore
ngạc nhiên nói - Đối với người trẻ tuổi như các con, thầy chắc nghe điều đó thật khó tin được, nhưng đối với Nicolas và Perenelle, nó thực ra
cũng giống như đi ngủ sau một ngày dài, rất, rất dài. Nói cho cùng thì
đối với một đầu óc tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một cuộc phiêu
lưu vĩ đại khác. Harry – thầy Dumbledore quay sang Harry nói - Con biết
không, Hòn đá không hẳn là một báu vật tuyệt vời. Có nhiều tiền và sống
lâu như mình muốn! Hai điều mà hầu hết người đời ưu tiên chọn lựa – rắc
rối ở chỗ là những con người có tài lại chọn đúng những thứ tồi tệ nhứt
cho họ.
Harry cùng thầy nói chuyện một lát, về bố nó, về Voldermort, về mẹ nó
nữa, thầy Dumbledore cũng hỏi Ngọc Minh làm sao vượt qua được ngọn lửa
đen mà không cần uống thuốc. Minh cười nói “Mỗi người đều có một chút bí mật cho riêng mình, không phải sao thưa giáo sư?” Thầy Dumbledore chỉ
khẽ gật đầu cười.
Đợi thầy Dumbledore đi ra ngoài, đám bạn của Minh ùa vào. Có 2 đứa trong bộ 3 Gryffindor, và cả thằng Neville nữa, cả 4 đứa nhà Slytherin nữa.
Tuy rằng Malfoy thanh minh là chỉ vì bà Pomfrey chỉ cho nó có 5 phút,
nên nó đành vào cùng đám Gryffindor, nhưng ít ra, chúng nó đã cùng vào,
không phải sao?
Tuy vậy nhưng hỏa lực bắn phá chủ yếu vẫn là 2 đứa con gái Pansy và
Hermione. Còn mấy đứa còn lại chỉ hỏi vài câu, tập trung xử lí đống kẹo
đủ màu sắc trên bàn. Malfoy cười nhạo Neville khi nó ăn một cái kẹo có
vị thối tai, nhưng chỉ mấy chục giây sau, nó lập tức trở thành mục tiêu
khi ăn một cái kẹo có vị ... hôi nách... Thật khủng bố. Đây là lí do
Minh không bao giờ ăn kẹo phù thủy.
Hết giờ thăm nom, đám bạn của Minh dắt nhau ra về, còn nó chìm vào giấc
ngủ. Nó quá mệt mỏi đến mức quên cả việc luyện công, việc đấu phép với
Quirell thật sự khiến thần kinh và thể xác của nó căng hết mức. Đừng
quên, nó mới 11 tuổi.
Khi nó tỉnh dậy, cảm giác khỏe mạnh đã trở lại, nhưng bà Pomfrey không
cho nó xuất viện mà yêu cầu nằm thêm 2 ngày để theo dõi. Nhưng bà cũng
nói cho nó nó được phép đến dự buổi tiệc cuối năm, và lão Hagrid đến
thăm nó. Vừa gặp mặt, lão khổng lồ lai đã sướt mướt
- Chỉ tại… sai lầm… ngu ngốc… của bác! Bác đã nói cho con quỷ đó biết
cách qua được Fluffy! Bác đã nói cho hắn biết! Đó là điều duy nhứt hắn
không biết, mà bác lại nói cho hắn biết! Suýt nữa bác đã giết con. Chỉ
vì một cái trứng rồng! Bác sẽ không bao giờ uống rượu nữa! Đáng lẽ bác
phải bị đuổi ra để sống như dân Muggle mới đáng!
- Bác Hagrid! Không sao mà. Không phải ta vẫn đang sống khỏe mạnh sao – Minh an ủi.
Nhưng Minh nhớ ra một việc, nó hỏi
- Bác Hagrid, ta nhờ bác một việc được không? – Minh luôn luôn xem lão
khổng lồ này là bạn, nhưng lão luôn xem Minh là lớp dưới... có lúc nào
đó phải thay đổi quan niệm của lão mới được – Bác quen biết các bạn bè
cũ của bố mẹ Harry chứ?
- Có một số. Nhưng sao? – Lão Hagrid hỏi
- Bác có thể gửi cú xin hình bố mẹ của nó không? Harry thật sự rất tưởng niệm bố mẹ nó.
- Con thật tốt quá Ngọc Minh – Lão khổng lồ ôm lấy nó kêu lên, may mà
Minh biết võ công, nếu là người khác thì ngày mai khỏi xuống giường rồi.
Bởi vì vụ này mà lão Hagrid chẳng nói gì mấy đã bị bà Pomfrey đuổi ra ngoài.
Buổi tối, Minh đến tham dự lễ bế giảng. Đại sảnh đường lúc này đầy nhóc
người, và trong phòng ăn thì rực rỡ màu xanh dương và màu đồng, màu của
nhà Ravenclaw. Trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo viên,
một tấm biểu ngữ to vẽ hình con quạ Ravenclaw.
Nhưng khi Minh bước vào, tất cả đều im lặng, rồi đột nhiên tiếng xì xào
bàn tán nổi lên. Minh bước về phía chỗ của nó, đám Slytherin đều tránh
xa Minh, nhưng khi Malfoy và Pansy ngồi xuống hai bên trái phải của nó,
thì cũng có 1 số đứa khác lại nhập bọn. Hiện có thể nói nhà Slytherin
phân liệt rồi, phe ủng hộ Minh chiếm khoảng 1/3, đám còn lại là
Anti-fan.
Một lát sau, cụ Dumbledore bước vào, phấn khởi nói
- Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời
lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa
tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy
vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý… Các con có cả một
mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó
tử tế lại trước khi năm hoc tới bắt đầu…
- Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cup Nhà và điểm số là
như thế này: hạng tư là điểm Hufflepeff, 352; Hạng ba là Gryffindor, 372 điểm; Slytherin được 412 điểm; Và Ravenclaw được 426 điểm.
Nhà Ravenclaw vỗ tay như sấm. Còn đám Anti Ngọc Minh thì thầm: “Đúng là
phản đồ của nhà Slytherin, nó làm mất cup Nhà của chúng ta”. Minh cũng
thấy Malfoy thở dài, có lẽ cái cup Nhà đối với nó rất quan trọng.
Nhưng thầy Dumbledore nói tiếp
- Được rồi, được rồi, Ravenclaw, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy.
Nghe tới đó, cả Đại Sảnh đường bỗng nhiên im phăng phắc.
- E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi…
Trước tiên là điểm cho Ron Weasley… … vì đã chơi ván cờ hay thứ nhì
trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà
Gryffindor 50 điểm. Ván cờ hay nhất, thuộc về Ngọc Minh, tôi thưởng cho
nhà Slytherine 60 điểm.
Học sinh nhà Gryffindor và Slytherin hò reo muốn long cái trần nhà đã
được phù phép; những ngôi sao trên cao dường như phát rùng mình. Đâu đó
vọng tiếng huynh trưởng Percy nói với những huynh trưởng khác:
- Mấy bồ biết không, em tôi đó! Thằng em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall.
Nhưng huynh trưởng nhà Slytherin bĩu môi
- Nó chỉ đứng thứ 2 thôi, đứng thứ nhất vẫn là Ngọc Minh của nhà chúng ta.
Sau cùng trật tự được lập lại, Sảnh đường lại lăn như tờ.
- Thứ hai – điểm cho Hermione Granger… vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm.
Hermione dụi đầu vào hai cánh tay; còn Pansy thì khẽ mỉm cười, nụ cười thật chân thành, và cũng thật đẹp.
Tụi học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò – chúng ta đã tăng được một trăm điểm rồi.
- Nhưng là... – Thầy Dumbledore nói – có một người không cần uống thuốc
mà vẫn vượt qua được rào lửa. Tôi thưởng cho Ngọc Minh 60 điểm
Đám nhà Slytherin reo hò như vỡ chợ. Thằng Goyle đập bàn rầm rầm, còn Crabbe thì lắc lư cái bụng béo phệ của nó.
- Thứ ba, điểm cho Harry Potter và Ngọc Minh … - giáo sư Dumbledore nói
tiếp. Đại Sảnh đường im đến nỗi không ai dám thở. - … vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor và
Slytherin lần lượt là 60 điểm và 80 điểm
Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin. Malfoy đang gõ cái cốc của nó xuống bàn đắc thắng.
Lúc này, điểm của nhà Slytherin là 612 điểm, còn nhà Gryffindor là 532
điểm. Cụ Dumbledore giơ tay lên. Sảnh đường dần dần im lặng. Cụ
Dumbledore mỉm cười nói tiếp :
- Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thùe đương nhiên cần rất
nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm
không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 20 điểm.
Harry, Ron và Hermione cùng đứng lên hò hét hoan hô Neville. Còn mặt
Neville thì trắng bệch vì xúc động, và biến mất trong vòng tay thân tình của bạn bè ôm lấy nó. Hồi nào giờ Neville chưa từng kiếm được cho nhà
Gryffindor nhiều điểm như vậy. (trừ điểm thì nhiều hơn)
Cuối cùng, xếp hạng như sau: Slytherin đứng đầu, giành được cúp nhà với
điểm tuyệt đối 612 điểm. Như vật Slytherin đã giành cúp nhà liên tiếp 7
năm. Tiếng reo hò từ nhà Slytherin vang lên như sấm. Nhà Gryffindor đứng thứ 2, 552 điểm. Nhà Ravenclaw xuống thứ 3 với 426 điểm, và Hufflepeff
đứng cuối với 352 điếm. Cụ Dumbledore khua đũa phép, và dải trang trí
trong phòng lập tức biến thành hình con rắn bạc, nền xanh lục, biểu
tượng của nhà Slytherin. Tiếng hô vỡ òa vang lên khắp cả đại sảnh.
- Slytherin! Slytherin! 7 năm vô địch!
Đám nhóc nhà Slytherin kêu gào. Malfoy là thằng to mồm nhất. Còn đám
anti Minh thì cũng không còn gì để nói. Minh làm mất 80 điểm, nhưng nó
mang về đến 200 điểm lận, không phải sao.
Kết quả kỳ thi cũng không ngoài dự đoán của Minh, Minh đạt điểm cao
nhất, Hermione đạt thứ 2 (Pansy: Bổn cô nương không thèm chấp con mọt
sách ấy). Harry, Ron, Malfoy, Pansy đều đạt điểm cao, trong đó điểm
Pansy cao nhất. Goyle, Crabbe, Neville cũng đều đậu hết, nhờ điểm này bù điểm nọ.
Rồi bỗng dưng tủ quần áo của tụi nó trống rỗng, còn mấy cái rương thì tự đầy ắp, con cóc của Neville tự nhiên được tìm thấy đang núp giữa mấy
cái bồn cầu; mỗi học trò đều nhận được thông báo, cảnh cáo chúng chớ có
dùng phép thuật vào những ngày hè (Fred Weasley rầu rĩ nói: “Mình cứ
luôn hi vọng là họ quên béng vụ này cho mình nhờ.”); Lão Hagrid đã sẵn
sàng đưa chúng xuống đoàn thuyền để lướt qua mặt hồ; Chúng sẽ lại lên
chuyến tàu tốc hành Hogwarts; tha hồ nói cười trong khi cảnh trí thôn
quê bên ngoài càng lúc càng xanh tươi và ngăn nắp hơn; lại ăn kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott khi xe chạy qua những khu thành thị của dân Muggle; rồi cởi đồng phục phù thủy của Hogwarts ra để mặc vào những cái áo gió
và áo khoác; cuối cùng đến ga số Chín ba phần tư ở nhà ga Ngã Tư Vua.
Bọn trẻ cũng mất nhiều thì giờ mới ra được khỏi sân ga: một lão gác ga
phù thủy đứng bên cạnh thanh chắn soát vé, cho mỗi lần chỉ hai ba đứa đi ra, để chúng đừng gây chú ý. Dân Muggle có thể hoảng vía khi thấy cả
bầy trẻ con cùng lúc túa ra từ bức tường bê tông.
Từ lúc xuống xe Minh vẫn đi cùng với Malfoy và Pansy. Nhưng vì muốn
tránh gặp người nhà của bọn họ, Minh tách ra đi riêng, sau khi tạm biệt 4 đứa nhà Slytherin. Đang suy nghĩ về chuyến đi sắp tới thì Minh bị bộ ba sư tử con tìm thấy.
- Suýt nữa thì không tìm thấy cậu để chào tạm biệt
Harry ôm Ngọc Minh một cái, nói
- Viết thư cho mình nhé!
- Được rồi, mình sẽ viết – Minh cười, gật đầu
Ron nói:
- Hè này các bồ đến nhà mình nha, cả hai bồ, cả Ngọc Minh nữa. Mình sẽ gửi cú cho các bồ
Minh suy nghĩ 1 lúc, rồi quyết định đồng ý. Nó nói
- Mình sẽ đến. Có lẽ hơi muộn 1 chút nhưng mình sẽ đến.
Minh cũng gặp lại bà Weasley, cùng cô bé tóc đỏ tên Ginny
- Chào bác, cảm ơn bác đã chỉ đường cho con hồi đầu học kỳ – Minh lễ phép
- Ồ, không sao. Hè này con đến nhà chúng ta chơi chứ – Bà Weasley niềm nở
- Vâng, nhất định thế rồi – Minh nói
Minh cũng gặp được nhà Vernon, thật sự là heo + gậy quấy ... heo + heo
con. Lão Vernon rất khó chịu, vùng vằng lôi Harry đi khuất.
- Thật là bất lịch sự – Ron nói
- Mùa hè vui vẻ – Minh vẫy tay khi Hermione và Ron đi khuất
- Tạm biệt! Mùa hè vui vẻ! Hẹn gặp lại khi hết hè!
Mùa hè vui vẻ! Đúng vậy! Với Minh đây chắc chắn sẽ là 1 mùa hè vui vẻ.