Minh và Harry không phải đợi
lâu, chỉ một lát sau, ông Arthur đã xuất hiện trong hẻm Xéo. Ông là một
người đàn ông gầy, sắp hói đầu, nhưng mớ tóc còn lại ít ỏi cũng đỏ hoe
như tóc bất cứ đứa con nào của ông. Ông đang mặc áo chùng phù thủy màu
xanh lá, tấm áo đầy bụi đường. Nhìn thấy Harry ông vui vẻ nói
- Chào con Harry, rất vui được gặp con. Còn cháu là ...
- Chào bác Arthur. Con là Ngọc Minh, bạn của Ron và Harry!
- À, ra là con. Ta nghe Ron nhắc đến con suốt đấy.
3 người vừa đi vừa nói chuyện. Đến cái bếp lò trong Hẻm Xéo, ông Arthur
lấy ra một cái túi đựng một dúm lấp lánh. Ông Arthur ném bột vào lò, rồi cầm lấy tay 2 đứa và hô lớn “Trang trại Burrow!!!”
Ngọc Minh có cảm giác như thể hắn bị hút xuống một cái cống khổng lồ.
Hắn thấy hình như mình bị quay tít – tiếng ầm ầm làm điếc cả tai. Minh
cố gắng mở mắt ra nhưng cơn lốc lửa xanh làm hắn cảm thấy vô cùng chóng
mặt. Cùi chỏ Minh đụng phải cái gì đó, trong khi Minh vẫn cảm thấy mình
bị xoay tít và cuốn đi. Sau đó hắn lại có cảm giác bàn tay lạnh ngắt của ai đó vả vào mặt. Thật sự là khó chịu... lần sau mình nhất định sẽ đến
bằng Ô tô – Minh nghĩ thầm.
Khi Minh bị cái lò sưởi “nhổ ra” – đúng vậy, là nhổ ra. Như kiểu người
ta nhổ nước miếng hay là khạc cái gì ra ấy. Cũng may là Minh có võ, hắn
chỉ khẽ xoay người một cái là lấy được thăng bằng. Harry không may mắn
như thế, nó bị ngã sấp xuống đất, có vẻ rất đau đấy. Cuối cùng mới là
ông Weasley. Ông này từ từ bước ra khỏi cái bếp, rất từ tốn. Đúng là đi
nhiều thành quen – Minh nghĩ.
Minh phủi phủi bụi trên người – lại thêm 1 lí do nữa khiến nó chán ghét
mạng Floo: quá nhiều bụi bặm – rồi quan sát xung quanh, nhà bếp hơi nhỏ
và chật chội. Ở giữa phòng có một cái bàn bằng gỗ đã nhẵn bóng với mấy
cái ghế ở xung quanh. Trên tường đối diện có một cái đồng hồ chỉ có 1
kim và không có số, thay vào vị trí của các con số ấy là những dòng chữ: Giờ pha trà, giờ cho gà ăn, và trễ giờ rồi! Sách vở chồng chất trên mặt lò sưởi, với những cái tựa như “Ếm bùa phô mai của chính mình”...
Lúc này, 2 anh em sinh đôi đã xuất hiện ở cửa nhà bếp
- Hoan nghênh đến thăm, Harry, và cả cậu nữa, Ngọc Minh
- Xin chào Fred, xin chào Geogre – Minh mỉm cười với 2 anh em, đồng thời vịn Harry đứng dậy
- Chào Fred, chào Geogre – Harry nói, dùng tay sửa lại gọng kính và phủi bụi bám trên quần áo.
- Nơi này thật sự rất cũ nát – không biết là Fred hay Geogre nói – nhưng dù sao cũng hoan nghênh 2 đứa đến chơi.
- Mình có thể gặp Ron và Ginny được không? Nếu được thì cả Percy nữa. Mình có quà cho mọi người – Minh nháy mắt
- Quà sao? Thú vị sao? – Hai anh em Fred và Geogre sáng mắt lên
- Cũng không thú vị lắm, chỉ là 1 ít sách giáo khoa thôi. - Minh nói rồi bày lên bàn mấy bộ sách, đưa cho Harry 1 bộ – nè, tiện thể mua cho cậu
luôn.
- Oa, thật nhiều sách, chắc tốn tiền lắm – Fred kêu lên, trong khi Geogre đã chạy lên gác.
Ông Arthur có vẻ không vui lắm, nói
- Làm sao con lại mua nhiều thứ như thế chứ. Như vậy làm chúng ta cảm thấy rất bối rối
- Không có gì mà bác Arthur – Minh cười – nếu hai bác nói bọn con cứ coi như ở nhà, vậy thì người nhà mua quà cho nhau có gì đáng kế đâu
- Nhưng mà...
Ông Arthur còn muốn nói gì, nhưng tiếng bà Weasley đã vang lên
- Ôi Merlin, là Harry hả cưng, cưng đã đến rồi đó hả. Cả Ngọc Minh nữa.
- Chào bác. – Minh mỉm cười thân thiện
- Chào Minh, chào Harry – Ron xuất hiện ở cửa phòng bếp như một cơn gió – hoan nghênh đến nhà mình
- Chào Ron – Minh và Harry cùng cười với nó. Harry tiến lên ôm lấy Ron,
còn Minh, đối với cái ôm xã giao, cậu cảm thấy thật không quen, chỉ cười hiền lành.
- Ron, đây là quà cho cậu, 1 bộ sách giáo khoa và ... – Minh nói đứt quãng, rồi rút ra 1 cái hộp bọc vải đen.
- Cái này là... – Cả nhà Weasley đoán được đó là cái gì, và khi Ron mở ra thì tất cả đều vỡ òa - ... Nimbus 2000
- Thứ này quá quí, chúng ta không thể nhận, Minh – Ông Arthur nói
- Không nhận con đi về – Minh vùng vằng (giả vờ) đi đến bên bếp lò, bốc 1 nắm bột Floo rồi quay lại nói – con sẽ không bao giờ đến nữa
- Thôi được rồi, được rồi, cưng à, chúng ta nhận. Nhưng lần sau con đừng mua thế nữa. Lãng phí là không tôtts
- Vâng, bà Weasley – Minh đùa. Rồi nó ném tiếp quả bom cuối cùng – đây
là 10 bộ Đồng phục Hogwart, tiện thể tặng luôn cho mọi người.
Những ngày Minh và Harry ở nhà Weasley thật ... nói làm sao nhỉ... có
chút... kỳ quặc. Đúng vậy. Với những người xuất thân từ thế giới Muggles như Minh thì cuộc sống trong thế giới Pháp thuật thật kỳ quặc. Chén bát tự rửa, đồ ăn tự chia phần... Những con ma lùm ma bụi nấp ngoài vườn
với những hàm răng sắc như dao lam, cái đầu hói... bị Minh quăng xa cả
chục mét. Minh nói Ron ném ma lùm về phía nó, rồi nó dùng Thái cực quyền xoay con ma mấy chục vòng, sau đó mượn lực ly tâm mà ném đi. Kết quả
trong cuộc thi săn bắt ma lùm, Minh trở thành người chiến thắng.
Trong bữa ăn tối, ông Arthur thường kể về công việc ở trong sở của ông,
và Minh càng lúc càng cảm thấy thế giới phù thủy thật lạc hậu so với thế giới loài người. Không nói đến bên kia bờ biển, nước Mỹ trâu bò với
những nghiên cứu về công nghệ, vũ trụ, điện tử, năng lượng... chỉ riêng
nước Anh cũng có thể đè bẹp thế giới phù thủy bằng vũ khí của mình rồi.
Đừng thấy Minh có thể phá hủy 1 tàu vũ trụ đã là giỏi, nếu hàng trăm,
hàng ngàn chiếc máy bay, xe tăng bao vây nó, Minh cũng sớm đầu hàng cho
xong chuyện rồi. Thật tò mò Long ở thế giới kia như thế nào - Minh miên man nghĩ.
Ginny vẫn hay mắc cỡ, và vẫn quấn quít lấy Harry. Quả là hào quang nhân
vật chính mà, Minh cười thầm. Thực ra hắn cũng chỉ chém gió trong lòng
thế thôi, chứ chỉ 2 nàng Pansy và Hermione cũng để Minh đau đầu lắm rồi.
Con ma xó trên nóc nhà của Ron nhiều lần đem ống nước ném về phía Harry, nhưng đến khi nó nhàm chán quay sang tấn công Minh, thì cái ống nước đó lập tức bay trở lại phía nó với vận tốc nhanh như chớp. Con ma xó bị
đập trúng, lộn cổ rớt từ trên mái nhà xuống. Hy vọng Merlin phù hộ cho
nó không bị gãy cổ.
Ông Weasley cũng hay hỏi Minh và Harry về thế giới của Muggle, và thường trầm trồ
- Thật tài tình, làm sao họ có thể sống mà không có phép thuật nhỉ
“Họ đã sống không có phép thuật cả chục ngàn năm rồi, và họ có tuyệt chủng đâu” – Minh thầm nói.
Pansy và Malfoy luôn gửi thư than phiền về một mùa hè chán nản với những bữa tiệc liên miên, những cuộc giao lưu nhàm chán. Còn Hermione thì
luôn kết thư: “Mình vẫn đang bận làm bài tập, sẽ có 1 ngày mình đuổi kịp cậu” khiến Minh nghĩ có lẽ phải giải thích cho cô bé thế nào là học tập và giải trí điều độ mới thích hợp cho sự phát triển của trẻ em...
Rồi thì thư thông báo của trường Hogwart cũng được gửi đến, với 1 đống
đầu sách của Lockhart. Như vậy việc Minh tặng sách đã làm giảm gánh nặng kinh tế của gia đình Weasley đi rất nhiều. Rồi Hermione gửi thư hẹn
cùng đi mua sách, và tất nhiên là mọi người đều đồng ý. Nhưng khi ông
Arthur đề nghị dùng bột Floo để di chuyển, Minh kéo Harry và cả ông
Arthur nữa, đi ra ngoài bắt xe taxi. Tất nhiên ông Arthur rất vui mừng
được đi xe của Muggle, khiến lái xe nhìn 3 người như người ngoài hành
tinh – dù thật sự thì ông Arthur với người ngoài hành tinh không khác
nhau là mấy.
Minh, Harry và người nhà Weasley và Hermione cùng bố mẹ cô bé gặp nhau ở cửa ngân hàng. Sau đó ở Hẻm Xéo, cụ thể là tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, đám
Minh gặp tên lừa đảo Lockhart đang tổ chức buổi lễ kí tên. Phải nói, tuy rằng tên này đi ăn cắp cuộc phiêu lưu của người khác, nhưng hắn quả
thật có tài viết lách, trong sách của hắn Minh đã gặp rất nhiều cách sử
dụng pháp thuật linh hoạt tất nhiên là tri thức của người khác, nhưng
việc biên tập lại cũng là một công việc vất vả. Minh âm thầm nghĩ có nên giới thiệu Lockhart đến box sáng tác của TTV để làm biên tập không đây. (Chém gió chút)
Nhìn Hermione hai mắt sáng bừng ngắm nghía tên lừa đảo này, Minh cảm thấy rất không vui. Hắn giả vờ thở dài nói
- Thật là một gã xui xẻo, so Harry còn xui xẻo!
- ? – mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn
- Nào là Nữ quỷ, rồi quỷ ăn xác, Zombie, người sói, mẫu dạ xoa, Quỷ
khổng lồ, quỷ hút máu, người tuyết Tây Tạng. Hắn mới bao nhiêu tuổi?
- ?!? – Hermione cúi đầu, dường như nghĩ ngợi gì đó
- Ma pháp hắc ám, ma pháp thần thánh, ma pháp tự nhiên, ma pháp tinh
linh, cổ ma pháp, luyện kim thuật, ma pháp trận, mọi thứ tinh thông.
Hắn còn giỏi hơn cả cụ Dumbledore, thậm chí kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó
cũng sánh không được với hắn rồi
- ... – lúc này mọi người xung quanh hít 1 hơi lạnh, ai lại dám nói về
kẻ kia với giọng trào phúng thế chứ. Sống không đủ hay sao?
- Các ngươi có thể giở cuốn “Ta cùng người tuyết Tây Tạng” hắn nói hắn
bị người Tuyết bắt giữ từ tháng 6 năm 1975 đến tháng 9 năm 1975, nhưng
trong cuốn “Chuyện ta và quỷ ăn xác” hắn viết vào ngày 17 tháng 8 năm
1975, hắn đi sinh nhật 1 người bạn, tìm được 1 vật phẩm kỳ bí, việc này
dẫn đến việc hắn bị lôi vào cuộc phiêu lưu cùng quỷ ăn xác. Ta tò mò,
trong khi hắn bị người tuyết bắt giữ, hắn làm thế nào có thời gian đi dự sinh nhật
Minh rất hiểu tâm lí của bà, đây là tâm lí chung của Fan hâm mộ khi thần tượng sụp đổ. Đám trẻ cũng chẳng ham hố gì việc xin chữ ký của tên lừa
đảo này nữa, mà lập tức bỏ về. Trên đường đi Ron nói
- Liệu bọn mình có thể nào đạt điểm cao khi đem việc này nói cho giáo viên khoái Lockhart không nhỉ
- Chuyện này hầu như là không có khả năng – Minh thản nhiên – vì giáo sư mới của chúng ta rất có khả năng là tên lừa đảo này
- Sao cơ?
- Không thể nào!
Lũ nhóc kêu lên oai oái. Minh mỉm cười. Nhưng đột nhiên nó nghe thấy tiếng ai đó gọi nó