Luân Đôn giữa mùa hè thật là
đẹp. Bầu trời trong xanh với những gợn mây trắng nhỏ trôi bồng bềnh. Ánh nắng vàng xuyên qua những hàng cây cối xanh lá hai bên đường. Trong
khuôn viên một ngôi biệt thự nhỏ cạnh sông Themes, một thằng bé 13 tuổi
cởi trần, mặc quần đùi hoa, đeo kính đen đang nằm trên một cái ghế xếp,
loại ghế người ta vẫn thường kê trên bờ biển, đằng sau nó là một cái ô
che nắng to đùng. Trên cái bàn tròn bên cạnh để mấy gói snack, một quả
dừa tươi cắm ống hút màu trắng. Xa hơn nữa, trên một chiếc bàn đá, một
thanh niên chừng 16 tuổi, mặc một bộ quần áo thể thao, đang cặm cụi dùng bút lông viết lên tấm da dê mấy chữ nắn nót: “Hãy bình luận ý kiến sau: Thiêu sống phù thuỷ ở thế kỷ mười bốn là chuyện hoàn toàn vô nghĩa.”
Bất chợt, người thanh niên vứt bút xuống, ngẩng gương mặt vô cùng đẹp trai lên và nói
- Tại sao ta lại phải làm bài tập cho ngươi hả Minh?
Thằng bé nằm trên ghế xếp cầm quả dừa lên, từ tốn uống một hơi, rồi không cần quay lại mà nói rằng
- Ta đã viết cú cho cụ Dumbledore rồi, và cụ nói cụ sẽ đến để xem xét.
Mà ta thấy ngươi cần ôn lại chút ít kiến thức, nên ta mới để cho ngươi
làm bài tập hộ ta, một công đôi việc ấy mà.
- ...
- Không cần cảm ơn ta đâu, chúng ta là huynh đệ mà
- Minh – Tom thở dài nói – ngươi có bao giờ nhận thấy mặt ngươi rất dày không?
- Cảm ơn, lâu lắm mới thấy ngươi khen ta được một câu
- Ha ha...? – Ai đó đầu đầy hắc tuyến, thở dài một tiếng rồi lại cặm cụi viết bài
- Ha ha, ta đang thấy cái gì thế này, một học sinh nhà Slytherin đang
gian lận trong việc làm bài tập, và chúa tể Hắc Ám thì đang ngồi chăm
chỉ chép bài. Merlin phù hộ, phải chăng thế giới này đang quay quá nhanh – Một âm thanh vui vẻ vang lên
- Thầy Dumbledore, cuối cùng thì thầy cũng đến – Minh mỉm cười quay lại.
- Vấn đề trò viết thư cho ta khá là nghiêm trọng, nên ta phải thu xếp
mọi việc để nhanh chóng đến đây ngay – Thầy Dumbledore nói – chào Tom,
lâu quá không gặp
- Cũng không lâu lắm, thưa giáo sư. Kể từ ngày mà chúng ta trạm chán với nhau ở Silvanya 14 năm trước. – Tom trả lời khá lịch sự, nhưng không hề che dấu vẻ trịch thượng
- Chà chà, cũng nhanh thật đấy, đã 14 năm rồi. – thầy Dumbledore cảm
thán, rồi hỏi một câu chẳng ăn nhằm gì - Ngọc Minh nè, nhà trò không có
món gì để thiết đãi một ông già vừa trải qua một chặng đường dài không?
- Ok, thầy muốn nói chuyện riêng, tâm sự tình cảm với Tom thì cứ việc, cứ phải lấy cớ
Minh mỉm cười, cố tình nhấn mạnh chữ “Tâm sự tình cảm” rồi đứng dậy, gọi Dobby lấy cho hai thầy trò một bộ ấm trà, một hộp bánh qui. Sau đó nó
lễ phép chào thầy Dumbledore rồi vào buồng, lấy chiếc máy tính xách tay
được các nhà khoa học Liên Xô nâng cấp từ chiếc máy RS/6000 N40 của hãng IBM, đã được tích hợp mấy game console như Contra, Indian Jone, Hoàng
tử Ba Tư, Warcraft... ngồi chơi cho đỡ buồn. Haizzz, bao giờ mới có Thế
giới hoàn mỹ, Võ Lâm truyền kỳ, World of Warcraft, Battlefield, hay chí
ít cũng cỡ Starwar, Starcraft hay Dune2k... để chơi chứ. Đối với một
người ngâm mình trong thế giới 3D như nó, những Game 2D console này...
thật sự là... không biết nói gì hơn
Một lát sau, Tom mới đi vào, ngồi xuống trên giường của Minh. Minh không quay lại, hỏi
- Sao rồi Tom?
- Giáo sư đồng ý cho ta quay trở lại Hogwart với tư cách là sinh viên
chuyển trường từ Nauy. Hồ sơ của ta giáo sư đã giúp ta xử lý rồi – Tom
nói
- Thế thì tốt rồi, sao ngươi còn tỏ ra tâm trạng vậy? – Vừa xử lý xong nhà chính của đám Orc, Minh quay lại hỏi
- Ta... đối với Hogwart ta có cảm giác...
- Ta biết, giống như con gái sắp về nhà chồng – Minh cười nói
- Cái gì? Thằng nhóc này... – Tom bắt đầu phát điên
- Được rồi, được rồi, bình tĩnh, hehe.
- Minh này, ta liệu còn có thể được Hogwart chấp nhận sao
- Ha ha, vấn đề không phải là Hogwart chấp nhận ngươi hay không, mà là
ngươi có thể để cho Hogwart chấp nhận ngươi hay không mà thôi
- Ngươi nói năng như ông cụ non
- Hà hà, không có gì. Tom, đi chơi không? – Minh nháy nháy mắt, rất gian trá nói
- Có vụ gì thế – Tom cảnh giác
- Sắp sinh nhật chúa cứu thế...
- Đừng đùa, tại sao ta phải tham dự sinh nhật kẻ đã khiến ta chết dở sống dở chứ
- Chú ý, là chủ hồn của ngươi sống dở chết dở, không phải là ngươi. Mà
nếu như thế ngươi cũng không có cơ hội tự do như thế này. Không đúng sao
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì nữa, để ta gọi cho Jame – Minh tí tửng chạy xuống nhà, lấy điện thoại định gọi cho Jame
Pụp, con gia tinh Dobby hiện ra
- Cậu chủ...
- Ặc... suýt cắn lưỡi... Dobby, ngươi có thể không hiện ra bất chợt thế
được không? Ngươi mà đóng phim ma chắc khỏi cần hóa trang
- Cậu chủ... – Dobby ai oán
- Sao thế Dobby?
- Nghe cậu và cậu Tom nói sắp sinh nhật cậu Harry. Cậu có thể cho Dobby cùng đến nhà cậu Harry dự sinh nhật hay không?
- Đương nhiên là ... – Minh chau mày nhìn thẳng vào Dobby, rồi khi con
gia tinh xụ mặt xuống, nó mỉm cười nói - ... được rồi Dobby thân mến.
---------
Ở một vũ trụ xa xôi, ở một hòn đảo mang tên đảo rùa, một ông lão mặc bộ
quần áo chim cò đang nằm trên một chiếc võng mắc giữa hai cây dừa, tay
cầm một cuốn sách có tên “Đồng nhân Harry Potter: Phù thủy hàng đầu”,
miệng cười toe toét, lẩm bẩm
- Có thế chứ, phải loạn như thế mới vui chứ, hehehe, không hổ là người ta chọn...
----------- Lâu ngày cho ông thần xuất hiện không có ông ấy bị lãng quên mất -------
Trong nhà của Harry, lão Vernon đang ngồi đọc báo trên ghế, còn bà
Pentunia thì bận bịu với món gà quay trong bếp. Được một lát, bà
Pentunia quay sang nói với lão Vernon
- Mình à, nhà Jack râu ria ở đối diện chuyển đi rồi đấy, nghe nói hàng xóm mới hôm nay chuyển đến thì phải.
- Ừ, thế à. Tôi đang bực mình về thằng bạn quái đản ở cái trường quái đản của thằng Harry vừa gọi điện đến đây
- Đúng là một lũ quái đản
Lúc này, thằng Dudley chạy ào vào nhà
- Bố, bố ơi, hàng xóm mới đến rồi
Lão Vernon bèn ra cửa sổ, thật là hoành tráng, một đoàn phải ba chiếc xe Mercedes đen bóng lộn xuất hiện ở bên ngoài, cuối cùng là một chiếc xe
xịn màu bạc trông rất quen. Một người đàn ông bước ra khỏi ghế lái, mái
tóc dài chải chuốt, được buộc thành đuôi ngựa thả sau đầu. Gương mặt đẹp trai phong trần lại làm cho cơ thể lão Vernon run lên từng đợt. Lão làm sao quên được gương mặt tử thần với khẩu súng lục chĩa thẳng vào đầu
lão ấy. Lão vội kéo thằng Dudley lại, kéo rèm che kín nhà cửa.
Ha ha, Minh đứng bên cạnh chiếc ô tô, nhìn sang bên nhà Harry đang kéo
rèm kín mít, cười vui vẻ. Mấy ngày sau, Minh liên tục đem đồ qua làm
quen với hàng xóm xung quanh, rất được mọi người yêu thích. Còn nhà
Dursley thì cứ kín cổng cao tường, bảo vệ nghiêm mật, càng thêm vẻ quái
dị.
Nhưng Minh buông tha cho lão Vernon dễ dàng vậy sao, tất nhiên là không
rồi. Jame, dưới sự chỉ đạo của Minh, dồn tài chính tấn công, và nhanh
chóng thay thế tổng giám đốc của Vernon. Tất nhiên, những chuyện này chỉ được biết đến trong bí mật. Và Minh thì cười hớn hở khi tưởng tượng
khuôn mặt nhà Dursley khi biết tin này
Sáng sớm hôm sau, lúc ông Vernon chuẩn bị đi làm thì chuông điện thoại
vang lên. Bị sợ hãi một lần khi Ron gọi đến, ông Vernon căng thẳng cầm
điện thoại lên. Sau đó, gương mặt ông dãn ra với vẻ mừng rỡ lạ thường,
ông gọi bà Pentunia
- Pentunia, hôm nay tôi không phải đi làm. Mình chuẩn bị đồ ăn nhé, ngài tổng giám đốc mới sẽ đến thăm gia đình các công chức của công ty
- Thật tuyệt – bà Pentunia kêu lên - vậy có nghĩa là mình sẽ được thăng tiến đúng không
Đúng 8 giờ, một chiếc xe Ford cùng một chiếc xe Mercedes đỗ ở trước cửa
của nhà ông Dursley. Ngài Thomas, phó tổng giám đốc, mở cửa chiếc xe
Mercedes, cung kính nghênh đón một thiếu niên trẻ tuổi, chỉ mới khoảng
16, 17 tuổi. Chàng trai này bước xuống xe, chỉnh lại bộ đồ vest. Từ ghế
lái, một người thanh niên ăn mặc lịch sự, sang trọng với mái tóc đuôi gà thả sau gáy bước xuống, cung kính mở cửa cho một thiếu niên 13, 14
tuổi. Không cần nói, chắc quý vị độc giả cũng biết đó là ai rồi phải
không ạ? Vâng, chính là nhân vật chính của chúng ta, Ngọc Minh, cùng với chúa tể Hắc ám Voldemort – Tom Riddle Marvolo.
Ngài Thomas mỉm cười lấy lòng, vội vàng chạy lên trước bấm chuông cửa.
Lão Vernon lê cái thân béo mập ra mở cửa, cười toe toét bắt tay ngài
Thomas rồi... chết đứng như Từ Hải. Phía sau ngài Thomas, một thân ảnh
nhỏ nhắn đang nhìn lão cười cười.
Ông Thomas không để ý đến phản ứng của lão Vernon, chỉ vào Tom và Minh nói
- Ông Vernon, giới thiệu với ông, đây là tổng giám đốc và chủ tịch hội
đồng quản trị mới của chúng ta, cậu chủ Tom Riddle và cậu chủ Ngọc Minh. Còn đây là ngài Jame Carter, người giám hộ của họ. Đừng nhìn hai cậu ấy trẻ tuổi, nhưng các cậu ấy có thể nói là người giàu nhất nước Anh đấy.
Lão Vernon ngơ ngác không biết nói gì, ngơ ngác nhìn Minh, Jame và Tom đi cùng ông Thomas vào nhà, ngơ ngác ngồi xuống ghế...
- Hello Harry, khỏe không?
Minh lên tiếng chào hỏi khi Harry ló đầu ra ở phía cầu thang. Ông Thomas mỉm cười, vỗ vai ông Vernon nói
- Ông thật tốt phước đấy, con trai ông lại quen với cậu chủ của công ty, tương lai ông lên như diều gặp gió rồi nhé. Đến lúc đó đừng có mà quên
tôi đấy
- ...
Mặc kệ lão Dursley đã lâm vào tình trạng hóa đá, ông Thomas quay sang Harry, cười thân thiện nói
- Thật là một cậu bé dễ thương...
Mặc kệ Jame và ông Thomas, cùng với người vẫn đang trong trạng thái hóa
đá là lão Vernon, Minh kéo Tom và Harry ra ngoài. Ra ngoài sân, Harry
nói
- Minh, chuyện này là thế nào?
- Không có gì, tớ vừa trở thành ông chủ của dượng của cậu – Minh cười
nói – hẳn ông ta sẽ rất thích thú với việc làm việc cho một phù thủy. À, giới thiệu với cậu, đây là Tom, anh nuôi của mình, mới chuyển tới từ
Nauy, năm nay sẽ vào học ở Hogwart với tư cách lưu học sinh.
- Chào anh, Tom – Harry rụt rè thò tay ra
Phải nói, Tom có một khí thế của một quí tộc lâu đời, ngạo mạn và cao
quí, khiến Harry tỏ ra khá lép vế so với hắn. Tom mỉm cười, thò tay nắm
tay Harry. Minh để ý quan sát vết sẹo của Harry, không hề có vấn đề gì
cả, như vậy vết sẹo chỉ phản ứng với chủ hồn. Minh suy đoán.
Minh về nhà, và hẹn Harry ngày mai đến nhà nó, ở... bên kia đường. Minh
nói nó sẽ tổ chức sinh nhật cho Harry, và sẽ có một món quà đặc biệt cho cậu bé.