Rầm!!! Lão Hagrid bay thẳng về phía sau đập vào bức tường gỗ. Con chó Fang tinh khôn thấy cảnh này lập tức cúp đuôi chạy ra
khỏi căn chòi. Cái gì? Anh dũng cứu chủ. Đừng đùa, ta cũng
không phải tử xà Basilisk. Cho dù là tử xà Basilisk, các người
nghĩ ta có thể đấu được kẻ thừa kế của Slytherin sao. Con chó
Fang nghĩ như thế.
- Bác có não không vậy? Bác có biết Bằng mã là ma pháp sinh
vật không? Bác có biết chúng có tính công kích hay không? Bác
cho rằng những học sinh năm ba đều có thể chống lại móng vuốt
và mỏ của Bằng mã hay sao?
- Ta... ta... tưởng rằng...
- Tưởng, lại tưởng. Chuyện con Fluffy năm thứ nhất, con nhện
Aragorn mấy chục năm trước bác còn chưa hiểu ra sao hả? Học sinh ở đây còn nhỏ, trên cơ bản là không có lực chiến đấu, không
phải là da dày thịt béo như bác.
- Vậy... phải làm sao?
- Hôm nay bác dẫn đám nhỏ đi men theo đường nhỏ vòng quanh khu
vực bên ngoài của rừng cấm, gặp sinh vật thần kỳ nào thì nói cho các học sinh tên của chúng, đặc tính, năng lực. Buổi sau
học về Ngựa một sừng, ta sẽ nói Nhóc đến làm mẫu.
- Được.
- Tiện thể nói luôn, từ nay về sau, học cái gì, học như thế
nào ta sẽ thông báo với bác, cho đến khi bác hiểu sinh vật nào có thể để cho bọn trẻ làm quen thì ta sẽ giao trả việc biên
soạn giáo trình cho bác – Minh kiên quyết nói
- Các trò không ai mở được sách ra sao, chỉ cần ... – lão đang
định nói chỉ cần vuốt ve gáy sách, nhưng nhìn thấy Minh lườm
mình, lão run nhẹ một cái, run rẩy nói - ... thôi, bỏ đi, các
trò có thể giao chúng lại cho ta, khi kết thúc năm học ta sẽ
trả cho các trò tiền sách năm nay.
Đám học trò reo lên, vui sướng đem đống sách trút cho lão
Hagrid. Thú thực, chả ai muốn giữ những quyển sách với những
cái răng sắc nhọn cứ nhăm nhe cắn lại chủ nhân như thế cả.
Lão Hagrid dắt đám nhỏ đi vòng quanh rìa ngoài của rừng cấm,
bắt đầu giới thiệu các sinh vật trên đường đi: “Đầu tiên là
vong mã, các trò đều là học sinh năm thứ ba rồi, cỗ xe lúc
khai giảng mà các trò ngồi chính là do vong mã kéo... Đương
nhiên là các trò nhìn không thấy chúng, chỉ có người nào gặp
qua tử vong mới có thể nhìn thấy vong mã... Bọn chúng rất xinh đẹp, bộ lông đen tuyền trong suốt, mặc dù có người nói bọn
chúng là điềm xấu... À, giáo sư Trelawney chắc chắn sẽ nói
vậy, các trò đừng nói cho bả là ta nói qua vụ này trong giờ
học, nếu không nhất định bả sẽ chạy tới và cho ta vài lời
tiên đoán tử vong...”
- Anh Bruce, ta không cho rằng ban ngày anh có thể nhìn thấy Hỏa
tinh sáng đâu – Ngọc Minh lên tiếng trêu đùa con nhân mã lẩm cẩm, hay lải nhải một mình này
- À, thì ra là ác-mộng-của-rừng-cấm. Ngươi làm gì ở đây vậy – Bruce nhìn thấy Minh thì cười nói.
Thực ra đám nhân mã này cũng không quá kiêu ngạo lắm đâu, chẳng qua bất đồng chủng tộc, bất đồng nhân sinh quan mà thôi. Minh
đã kết bạn với Andrean, tộc trưởng của tộc nhân mã, cũng là
bạn với đám nhân mã rồi, nên đám nhân mã cũng trở nên thân
thiện hơn với Minh. Minh cũng không mất nhiều thời gian với Bruce gàn dỡ, vẫy tay với nó rồi đi về phía hang của Andrean.
Nhìn thấy Minh, Nhóc hí lên một tiếng rồi chạy lại, lè cái
lưỡi ẩm ướt của nó mà liếm liếm bàn tay Minh. Minh khẽ cười,
vuốt vuốt bộ lông óng mượt của Nhóc và lấy ra mấy bó thảo
dược ném cho nó, rồi đi về phía Andrean. Cô nàng nhân mã đang
dùng phấn vẽ lên tường một bức tranh, những lửa, chiến đấu cơ, trực thăng, xe tăng... giao đấu cùng người khổng lồ, người sói, phù thủy cưỡi chổi. Ngọc Minh đứng trên một ngọn đồi, sau lưng nó là những người lính, nhân mã và khá nhiều sinh vật huyền
bí khác