Rắc! “Harry” lập tức biến thành một người đàn bà tóc đen dài chấm đất, gương mặt xanh lét trơ xương - chính là Nữ thần báo tử . Bà ta há
miệng rộng hoác, một tiếng gì vô cùng bí hiểm tràn ngập căn phòng, một
tiếng rít than vãn rợn óc làm lũ nhóc dựng hết cả tóc gáy. Pansy giơ
đũa phép, quát
“Riddikulus”
Nữ thần báo tử kêu lên mấy tiếng cọt kẹt và chẹn lấy cổ họng mình, tiếng của bà ta tắt lịm.
Hai đứa ngửa cổ, uống cạn cốc nước thuốc. Như những lần
trước, ma lực bắt đầu sôi trào, chảy rần rần khắp cơ thể.
Từng cơn bão ma lực lấy cơ thể của hai đứa làm trung tâm liên
tục phát ra, thổi bay đồ dùng trong phòng. Nhưng lần này ma lực bạo phát có vẻ mạnh hơn, Minh cảm thấy cơ thể nó căng lên,
đầu óc như muốn nứt ra. Tom thì nhẹ nhàng hơn, dù sao hắn đã
từng là chúa tể hắc ám, ma lực bùng phát như vậy cũng không
làm khó được hắn
Minh ngồi khoanh chân, bắt đầu dẫn chân khí đi dạo quanh cơ thể,
liên tục làm dịu các vùng cơ bắp. Cứ thế, ma pháp làm cơ thể
nó căng lên, rồi chân khí lại làm dịu đi, tuần hoàn liên tục.
Không biết bao lâu sau, Ngọc Minh mở mắt ra, Tom đang ngồi trên
một ghế bành, ung dung đọc sách. Thấy Minh tỉnh lại, Tom cười
nói
- Ngươi hấp thu cũng khá lâu, mấy cô bạn nhỏ của ngươi tỏ ra
rất lo lắng đấy. Ta đã phải xin nghỉ vài buổi hộ ngươi
- Bao lâu?
- Bốn ngày. Thế nào, kết quả ra sao?
- Ta đột phá tầng thứ bảy rồi, còn ma pháp – Minh xòe tay, một quả cầu lửa lơ lửng trong tay hắn – chỉ tăng lên có 2/3. Quá
ít
- Ngươi biết ta tăng bao nhiêu không? 2/3 ngươi còn chê ít, ta chỉ
tăng lên có một nửa – Tom tức giận kêu lên khi nhìn thấy Minh tỏ ra chán nản
- Ha ha, ta đùa ấy mà. Chúng ta ra ngoài thôi. – Minh cười, bật
người đứng dậy, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói – mấy ngày vừa
rồi có gì thú vị không?
- Ủa, sao ngươi gọi thầy Snape là lão, ngươi hơn tuổi thầy cơ mà
- Đâu có, ta mới có 16 tuổi – Tom cười
- Vãi, cưa sừng làm nghé hả pa
- Ha ha.
-----------
Ra khỏi mật thất Slytherin, Minh lập tức đi an ủi ba cô gái đang
lo lắng cho hắn, tìm Harry và Ron nói chuyện, soạn giáo án cho
môn Muggle học và Chăm sóc sinh vật huyền bí...
Quidditch năm nay, Minh lấy cớ bận học để không tham gia, nó biết Wood muốn có một cái cúp đẹp trước khi ra trường, bởi vậy nó quyết định dành thời gian xem Quidditch để nghiên cứu về ma
pháp cổ Hy Lạp.
Cuối tháng Mười, đúng dịp Hallowen là buổi đi chơi Hogsmeade đầu tiên. Những tờ thông báo đã được dán khắp nơi trong các phòng
sinh hoạt chung. Minh lúc này có thể coi là giáo sư tập sự
chung của cả 4 nhà, thường xuyên vác máy tính đi qua đi lại, lên lớp các bài giảng về Muggle học. Minh dần dần hướng đám trẻ
từ những công nghệ vũ khí đi đến khoa học của loài người, từ
công nghệ chế tạo giấy đến thời đại công nghệ thông tin... Đôi
khi nó cũng nói về phù thủy trong mắt của Muggle, và chốt
lại: Muggle nghĩ phù thủy dã man, còn phù thủy nghĩ Muggle lạc hậu. Nhưng có vẻ tất cả đều sai. Nếu vậy, tại sao không thay
đổi suy nghĩ về nhau? Câu hỏi này đã để lại trong lòng những
phù thủy trẻ vô số các nghi vấn.
Thầy Snape mượn Minh và Tom một ít nguyên liệu, Minh đoán là để bào chế thuốc chống-biến-thành-người-sói cho thầy Lupin. Đấy, thầy Snape cũng tốt đấy chứ, dù thầy ấy luôn tỏ ra khó chịu.
Chiều ngày 15 tháng 10, Jame gọi cho Minh, và nói