Minh lúc này đang ngồi trong
thư viện nhà David, dõi mắt chăm chú vào cuốn “Cổ Ngữ Rune –
Văn Minh Ma Pháp” của tác giả Tacitus, một phù thủy gốc
Germania, giáo trình học tập của Minh. Sách viết:
“Để bói toán và rút quẻ, họ thu hút sự chú ý của người khách lạ.Cách bói toán của họ là một phương pháp khá đơn giản: họ cắt một nhánh của một
cái cây có quả sau đó chia nó thành những mẩu nhỏ được đánh dấu trước
rồi tung nó vào trong một chiếc áo trắng. Sau đó vị chủ tế của cộng
đồng-nếu việc bói toán là cho cộng đồng- hoặc người cha của gia đình nếu nó mang tính cá nhân, tiếp theo họ gọi các vị thần với khuôn mặt hướng
lên trời, họ chọn ra ba chiếc que và giải thích dựa trên các kí hiệu đã
được ghi trên đó.
Rune là một niếm tin cho những ai đi tìm lời khuyên. Nó sẽ rất có ích
nếu các trò dùng đúng nơi, đúng lúc. Cổ ngữ Runes cũng khá là khó hiểu,
nó chỉ gián tiếp dẫn đến câu trả lời nhưng các trò phải tìm ra thứ mà
các trò cần. Đây chính là thời gian mà trực giác của người sử dụng chữ
Rune phát huy. Thi thoảng những cổ tự Runes “hát” lên đối với các trò và những điều nó ẩn dấu đến với các trò một cách chính xác ngay lập tức.”
Minh gấp sách lại, bàn tay xòe ra, viên đá Rune đã xuất hiện
trong tay hắn. Đây là một chữ Cen, tượng trưng cho ngọn đuốc.
Minh đã từng thử trong tháp ma pháp ở đảo Celt, khi hắn nắm
chặt viên đá này trong tay và làm phép thuật lửa, ma lực của
hắn tiêu hao chỉ bằng một nửa bình thường, mà ma pháp thì lại mạnh lên gần gấp đôi.
Như vậy chức năng của Rune có vẻ là để tăng cường ma lực. Đáng tiếc là phương pháp chế tạo Rune đã thất truyền, nếu không...
cứ nghĩ một đội phù thủy cầm trong tay đá Rune, ma pháp bắn
như mưa, thì đến bố Voldemort cũng khóc chứ đừng nói
Voldemort...
Một lát sau, David cung kính vào báo với Minh là mọi người đã
chuẩn bị xong, có thể xuất phát. Minh khẽ gật đầu, đứng dậy
và theo David đi xuống xe. Đám lính đột kích đã thay trang phục
chiến đấu, vũ trang đầy đủ, súng đạn, trang bị sẵn sàng. Năm
chiếc ô tô màu đen nối đuôi nhau chạy thẳng về phía Brunflo, nằm ở phía Tây Bắc của Stockholm. Có vẻ những chiếc xe được ếm
bùa hoặc được ngụy trang như thế nào đấy mà trên cả dọc
đường, không có lấy một lần đoàn xe bị cản lại. Đến Brunflo,
cả đội xuống xe, bắt đầu men theo bờ hồ Storsjon tiến về phía
rừng Storberget. Nghe Jame nói năm ngoái hắn đã phái một đoàn
thám hiểm đến đây, và họ đã đưa về một số thông tin về một
ngôi đền cổ với những dấu tích của người Viking hàng ngàn năm
trước. Sau đó, bọn họ đột nhiên mất tích, hoàn toàn mất tích, tựa như bốc hơi khỏi trái đất vậy. Bởi vậy Minh, Tom và Jame
mới tổ chức đội thám hiểm này để đến Storberget xem xét tình
hình.
Cả đội không biết, khi bọn họ đi ngang qua hồ Storsjon, từ dưới
đáy hồ, một đôi mắt đỏ rực đang dõi theo cả nhóm, cặp mắt to
như đèn pha ô tô chớp chớp, đầy sự thèm khát...
Đi được nửa ngày đường, Minh đề nghị dừng lại cắm trại, nghỉ
ngơi. Lập tức các đội viên tiểu đội đột kích nhanh chóng thanh
lí một vùng rộng rãi dùng để cắm trại, thu thập củi khô...
Minh cũng hưng phấn, lon ton chạy ra giúp mọi người. Cuối cùng,
hắn cùng một đội viên đột kích tên là Richard được phân công đi
lấy nước.
“Lại... lại là một vị... bệ hạ... nữa...” Con quái vật cúi
thật thấp cái đầu, run rẩy như bị sốt rét, trả lời “Thần...
thần tên là... Storsjoodjuret, thưa hai vị... bệ hạ...”
Phải biết, Xà Khẩu người đối với loài rắn đều như là một sự tồn tại tối cao, bọn họ có thể ra lệnh cho rắn, điều khiển
bọn chúng, thậm chí... hủy diệt bọn chúng chỉ với một tiếng
rít. Tất nhiên, như con rắn Tử Xà Basilisk là thuộc loại đã
được yểm bùa để chỉ nghe lệnh của người thừa kế duy nhất,
nhưng không phải tất cả đều như thế.
“Storss... xùy, tên ngươi dài quá, gọi ngươi là Sto đi, Sto, ngươi
ở đây bao lâu rồi?” Ngọc Minh đi thẳng vào vấn đề.
“Bẩm bệ hạ, thần đã ở đây cả trăm năm rồi, tính cả tổ tiên
thì chúng thần đã ở đây hơn mười ngàn năm rồi ạ” Con rắn nước trả lời.
“Vậy, ngươi có thấy quanh đây có gì lạ không? Một di tích cổ, một hang động... hay cái gì đó tương tự?”
“Bệ hạ... để thần nghĩ xem... Ở dưới đáy hồ, hình như có một hang đá với những bức tranh và những thứ gì đó, có vẻ của
loài người, và ở trong rừng phía Bắc có một ngôi đền thì
phải...” Con rắn ngẫm nghĩ rồi trả lời...
“Có sáu cá thể, trước đây chúng thần cũng chỉ ăn cá thôi,
nhưng gần đây, cá trở nên khan hiếm quá, lâu lâu chúng thần cũng phải săn Muggle để cải thiện. Hôm trước con trai thần đi săn
được mấy... Muggle, ăn rất ngon... thành ra...” Nói đến đoạn
cuối, Sto bắt đầu ấp úng.
Minh lắc đầu nhìn Tom, thì ra thủ phạm làm mất tích đội khảo cổ của hắn là đây.
“Không đúng, Sto, đội thám hiểm của ta là ở đền thờ trong rừng cơ mà?” Minh ngạc nhiên hỏi.
“Vâng, trong ngôi đền đó có một ao nước nhỏ, trong ao có một
cái hang ngầm thông với hồ nước này, thưa bệ hạ” Sto trả lời.
“Tốt lắm. Sau khi xử lý xong ở đây, ngươi đưa ta đến cái ao đó.
Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ tha tội cho ngươi và gia đình, thêm
nữa, ta cho phép các ngươi đến sinh sống ở đảo của ta, sẽ có
người cung cấp cá và thịt cho các ngươi, tuyệt đối không lo đói nữa” Minh hứa hẹn.
Qua ánh sáng đó, Minh nhìn thấy năm bóng đen đang tiến lại phía bọn nó. Minh rít lên:
“Nói chúng dừng lại, nếu không bọn ta sẽ giết chúng!”
“Dừng lại, dừng lại, là cha đây!!!” Con rắn Sto cũng ngoan ngoãn nghe lời.
“Cha?” một con rắn nhỏ, dài khoảng ba mét, hai vệt xanh lam xinh
đẹp chạy dọc thân uốn người, ngóc đầu hỏi “Còn đám người này là ai?”
“Chúng ta là Xà Khẩu” Minh lên tiếng, chỉ vào nó và Tom, rồi nói tiếp “Còn bọn họ là thủ hạ của ta”
“Xà Khẩu... là gì?” Con rắn nhỏ hỏi...
“Đừng hỏi nữa, chúng ta đưa họ đến hang cấm dưới nước đã” Sto
lên tiếng, cắt ngang lời con rắn kia. Vậy là năm con rắn đi đầu, Minh và Tom cưỡi Sto đi sau, còn đám phù thủy và đội đột kích bơi sau cùng.