Cuối cùng, gia đình Sto cũng đưa Minh cùng đoàn người đến nơi. Nơi đây là một cái hang đá khá rộng, với
những nhũ đá, những vòm, những hốc... đen kịt. Minh để lại hai phù thủy
cùng hai đội viên đội đột kích đợi ở phía ngoài, còn hắn thì cùng những
người còn lại tiến vào trong động. Những hình vẽ trên tường hang và
những cái đầu lâu thú vật chứng tỏ cái hang này vốn là nơi ở của tộc
người cổ đại. Càng vào trong hang, không gian càng tối đen và u ám, cho
dù là ánh sáng của phép Lumos cũng chỉ le lói, le lói mà thôi.
Cuối cùng, Minh nhìn thấy một cái bàn đá ở cuối hang, trên bàn bày biện
vài thứ đồ vật, nhưng quan trọng nhất là ở trên bức tường có một ký tự
như số 1 viết ngược, đó là ký tự lagul, có nghĩa là “nước” hoặc là “bóng tối”. Đây không phải là một viên đá Rune, mà nó là một ký tự được khắc
lên tường, có lẽ là một phép thuật bóng tối để che mắt kẻ địch của những người chủ nhân hang này khi xưa chăng. Tom rút đũa phép, dùng ma pháp
bóc lấy phần xung quanh ký tự đó. Nhưng khi Tom tách ký tự Rune này khỏi bức tường thì sự cố xảy ra, cả hang động run lên, những măng đá tách
ra, rơi xuống...
- Ma pháp nguyên tố bạo loạn, Minh, phải ra ngoài ngay! – Tom hét lên, ném cho Minh viên đá Rune.
Minh gật đầu, cất Rune vào trong nhẫn rồi vẫy đũa phép. RUN AWAY!!! Dòng chữ lấp lánh hiện lên, các phù thủy và đội viên đột kích nhanh chóng
bơi lùi lại khỏi hang. Hang động rung lắc mạnh mẽ, những măng đá như
những mũi lao nhọn hoắt ầm ầm rơi xuống. Các phù thủy rút đũa phép, bắn
ra các lời nguyền yểm trợ cho các đội viên đội đột kích bơi ra khỏi
hang. Ngay khi Minh vọt đến cửa hang, thì trần hang ầm ầm sập xuống. Khi Minh vừa định vận nội công chuẩn bị mở một con đường máu thì một vật
đen sì lao đến, quấn ngang eo của nó và giật mạnh nó ra, trước khi những mảnh đá vụn, măng đá... bao phủ lấy nó.
Ra đến ngoài, Minh mới nhận ra là Sto vừa dùng đuôi cứu lấy nó. Vỗ vỗ cái đuôi của Sto, Minh cười hồn nhiên, nói:
“Sto, ta sẽ lấy ngươi làm biểu tượng của gia tộc ta, đồng thời ngươi
cũng nhận được sự tôn trọng của ta. Đến đảo Celt, ta sẽ dặn dò người của ta cho ngươi vô số cá, thịt, để gia đình ngươi được vĩnh viễn no đủ”
“Tạ ơn ngài, thưa bệ hạ!” Sto mừng rỡ nói.
Đoàn người nổi lên, và Minh rõ ràng nhận thấy nước hồ đang dần trở nên trong hơn. Lên đến trên bờ, Minh nói với Tom:
- Tom này, ta có cảm giác, chúng ta có vẻ là chuyên gia phá hủy các di
chỉ thần bí nhỉ. Ở Bermuda, rồi ở đây nữa, nước hồ ở đây đang trở nên
trong hơn, còn gì là truyền thuyết về hồ nước đen Storsjon nữa.
Tom cười, nói:
- Ngươi sắp sửa đem thế giới thần thoại ra ánh sáng, còn lo không có di chỉ thần bí hay sao?
Minh gãi đầu, cười góp “Ừ, nói cũng đúng nhỉ”
Cả nhóm nghỉ ngơi một tối, Minh phân công hai phù thủy cùng hai lính đặc nhiệm thay nhau canh gác đêm, rồi cùng Tom bày mấy cái kết giới ma
pháp, sau đó mới yên tâm đi ngủ.
Sáng hôm sau, Jame cùng David dẫn đội đi theo đường bộ, còn Minh và Tom
thì cưỡi trên lưng hai vợ chồng nhà Sto, hướng về phía ngôi đền cổ mà
tiến lên. Chỉ sau nửa giờ bơi lặn, Minh và Tom đã đến nơi.
- Thật là hùng vĩ! – Minh thốt lên.
Ngôi đền cổ cao đến hàng chục mét, những bức tường đá bị bao phủ bởi rêu mốc và những cây leo dại. Xung quanh có vài lều trại cùng vật dụng cá
nhân, có lẽ là của đội khảo cổ. Ngôi đền nằm giữa một hòn đảo nhỏ, có
một cây cầu nhỏ bắc ngang qua, rêu xanh và cây bụi phủ đầy.
Minh và Tom thu dọn đồ đạc của những người xấu số, đợi chờ nhóm của Jame đến. Nhưng đã hai ngày mà vẫn chưa thấy gì, Minh gọi cho Jame mà không
liên lạc được. Sốt ruột vì thời gian nghỉ đông có hạn, Minh quyết định
để Tom đợi ở ngoài, còn hắn tiến vào bên trong điện thờ. Tom đã dạy cho
Minh phép độn thổ, bởi thế nếu có gì không ổn, Minh hoàn toàn có thể độn thổ ra ngoài. Minh nhờ Tom nếu thêm một ngày nữa không thấy đội của
Jame đến, thì hãy quay lại tìm kiếm bọn họ. Tom gật đầu, dặn dò Minh cẩn thận.
Minh đi lại gần, đứng trước cánh cửa lớn của điện thờ, trầm ngâm một lát rồi dùng tay đẩy mạnh. Hai cánh cửa đá từ từ mở ra, một mùi ẩm mốc xộc
ra, làm cho Minh cảm thấy khó chịu. Ngôi đền đã bị hư hại nặng nề, mái
đền vài chỗ bị vỡ nát, ánh sáng chiếu qua, khiến cho bên trong có vài
cái cây cổ thụ với bộ rễ dài bám sát tường. Minh từ từ tiến lên, lấy
trường thương và katana từ trong nhẫn ra, sẵn sàng chiến đấu. Minh không dùng đũa phép, mà dùng một chiếc nhẫn ma lực thay cho đũa phép, để đề
phòng việc quơ quơ đũa phép làm mất thời gian của mình.
Bên trong ngôi đền không có gì, không gian rộng lớn với những cầu thang
xoắn ốc chạy xung quanh một bức tượng thần Thor khổng lồ. Trên những cây cột đầy những dòng chữ Bắc Âu cổ, đôi khi xen lẫn vài văn tự Rune,
nhưng không hề mang theo ma lực.
Minh men theo hành lang, từ từ, chậm rãi đi lên phía trên, thử độn thổ,
hoàn toàn không hề có vấn đề gì, nó mới yên tâm tiến lên. Thật kỳ quái,
Minh đi hết cầu thang, lên đến một cái sân trống, đối diện với khuôn mặt của bức tượng Thor. Nơi này bị ánh nắng chiếu vào nhiều nhất, cỏ mọc
xanh rờn, còn có cả một cái cây nhỏ nữa, nhưng chẳng thấy cái gì cả.
Minh đang định quay lại, thì đột nhiên nó cảm thấy một luồng ma lực nhè
nhẹ phát ra từ bên trong cái cây. Minh mừng rỡ, dùng phép thuật chia năm xẻ bảy phá hủy cái cây non (... tội lỗi, tội lỗi a...) và nhìn thấy ở
bên trong cái cây, dưới gốc có một viên đá Rune đang nhè nhẹ tỏa ra ma
lực.
Nhưng khi Minh vừa chạm tay vào viên đá, thì ma lực bên trong đột nhiên trào ra dữ dội, chui hết vào trong bức tượng thần Thor.
Cầm viên đá trống rỗng trên tay, Minh chán nản:
- Tại sao không thể không có thử thách có thể lấy được viên đá Rune nhỉ...
Nói thì nói vậy, nó vẫn tập trung vào hình dáng của Garuda.
Minh hoàn thành biến thân thì bức tượng cũng đã hoàn toàn tự do, đôi mắt của nó lóe lên những tia sáng xanh lè...
Không nói năng gì (bằng đá thì nói gì) bức tượng Tho vung cái Búa khổng
lồ đập về phía Minh. Minh đập cánh bay lên, né tránh khỏi đòn tấn công
của tượng thần. Cái sân rộng nó vừa đứng bị trúng một búa, bị đập thành
mảnh vụn, ào ào rớt xuống phía dưới.
Minh xác định cánh của nó cùng hai cái cẳng gà không thể làm gì được bức tượng này, bởi vậy nó quả quyết dùng nắm đấm lao đến, một đấm đấm thẳng vào ngực của bức tượng...
ÚI DA!!! Minh tru lên, đau đớn xoa tay. Đúng là bằng đá mà, đau chết
mất. Bức tượng cũng bị nó đấm lảo đảo lùi về sau, dựa lưng vào tường mới đứng vững được.
Nhưng một đấm của Minh không gây tổn thương gì cho nó, chỉ thấy nó vung
búa, đập ngang hông của Minh. Minh đập cánh, bay lộn ngược, ôm lấy cánh
tay của bức tượng giật mạnh. Bức tượng lảo đảo lao về phía Minh, cánh
tay còn lại nắm quyền đấm tới. Minh giơ chân, đá mạnh về phía nắm đấm
khổng lồ ấy.
UỲNH!!! Một tiếng nổ vang lên, đất đá rơi ào ào... cánh tay bức tượng
xuất hiện những vết nứt nhỏ, còn cái chân gà của Minh... rất thảm hại... nó lệch hẳn ra sau, lủng lẳng. Minh cố nhịn đau, giật mạnh cái búa của
bức tượng, đập cánh bay lùi lại.
Vung vẩy búa trong tay, Minh mỉm cười, vung búa lao lên, đập mạnh xuống đầu của bức tượng.
Pho tượng giơ hai cánh tay lên đỡ đòn, nhưng Minh không chỉ dùng thần
lực của Garuda, lại còn dùng cả nội công nữa, bởi vậy hai cánh tay của
bức tượng bị đập vỡ nát. Minh thừa thắng xông lên, một búa nữa giáng
xuống, đập nát đầu của pho tượng.
Ma lực từ trong pho tượng bay ra, quay trở lại miếng đá Rune. Minh ném
bỏ cái búa, nắm lấy viên đá Rune cho vào nhẫn, rồi biến thân trở lại. Cả ngôi đền rung rung, nứt nẻ...
- Không phải đâu, lại sập à... – Minh than thở, miệng nhanh chóng niệm chú, lao ra phía ngoài.
Minh vừa độn thổ ra ngoài thì ngôi đền sập xuống, khói bụi mù mịt. Tom tiến lại gần nó, hỏi
- Được rồi, là đá Rune điều khiển tượng đá, áo giáp...
- Đó là thứ tốt đấy! – Tom kêu lên.
- Để về đảo rồi xem. – Minh nói – giờ đi tìm đám Jame đã.
Minh bảo hai con rắn nước cứ về hồ chờ đợi, còn nó và Tom cưỡi chổi bay
bay xuyên rừng. Sau nửa ngày bay vật vờ trên không, Minh và Tom cũng tìm được đám Jame. Bọn họ đang bị bao vây trên một ngọn đồi nhỏ bởi mấy
trăm tên người sói. Phép thuật bắn ra như bảy sắc cầu vồng, tiêu diệt
không ít tên người sói. Đội đột kích cũng dùng súng bắn yểm trợ. Có một
phù thủy và hai đội viên đã bị thương, đang được băng bó...
Minh nhảy phắt xuống, rút thương ra, cười nói:
- Bắn những tên lại gần, còn lại để cho ta.
Nói rồi, nó vận công lao lên, thương pháp như điện, mũi thương như lưỡi
rắn, đâm thủng cổ họng mấy con sói dại. Minh dùng thương đâm, đập, chém, tả xung hữu đột, cảm giác thật phấn khích. Đối với các sinh vật nổi
danh hắc ám, ăn sống nuốt tươi như người sói, Minh chẳng bao giờ tỏ ra
thương hại, mềm lòng cả...
Cuối cùng, sau khi để lại hơn ba mươi cái xác sói, lũ sói dại cúp đuôi
bỏ chạy vào rừng, Minh cũng thu đội, cùng Jame mang theo các đội viên
đột kích cùng với các phù thủy rút về phía hồ Storsjon, dưới sự yểm trợ
của cả nhà Sto men theo bờ hồ rút về khu vực để xe, để lại David cùng
mấy phù thủy lo việc vận chuyển gia đình Sto, còn lại thì nhanh chóng
chạy về phía sân bay Stockholm, lên đường về Luân Đôn...