- Theo như kế hoạch chứ? – Minh dùng bàn tay băng bó, cố gắng cầm cốc ca cao nóng đưa lên miệng, cười hỏi Tom.
- Đúng vậy, Harry đạt điểm cao nhất, sau đó là Krum, rồi đến
Cedric. Ba người bị loại là ngươi, cô nàng người Đông Âu và cô
nàng tiên-lai. – Tom bình thản nói
- Không ai có ý kiến gì sao? – Minh không hề tỏ ra bất ngờ hay
không may mắn với kết quả này. Trái lại, đây mới là kết quả
mà nó mong đợi.
- Cả trường phản đối ầm ĩ lắm. Thêm một nhóm trường Dumstrang
và nửa tá trường Beauxton nữa. Nhưng ban giám khảo đã ra quyết
định, ai cũng không thể làm trái được.
Minh mỉm cười, nhắm mắt lại. Tom cũng lùi ra ngoài, đóng cửa
lại sau khi buông lại một câu: “Ta có thể cảm thấy “HẮN” đã
trở về nước Anh”.
Mấy ngày sau, khi Minh xuất viện, nó bắt đầu nghe thấy những
lời xì xào về việc thầy Dumbledore cố gắng hết sức để bồi
dưỡng Harry trở thành đối trọng với Minh ở Hogwart, việc ban
giám khảo thiên vị cho Harry… vân vân và vân vân… Minh chỉ khẽ
mỉm cười, tiếp tục học tập, thí nghiệm, cùng Tom tham khảo
cách chế tạo thuốc giải cho Miranda… Cuộc sống cứ thế tà tà trôi qua, cho đến một ngày…
Buổi sáng hôm đó, khi Minh vừa kết thúc lớp độc dược của giáo sư Snape,
bước ra khỏi căn hầm đầy mùi dược thảo với một cái chai lóng lánh thuốc
độc mật-ngọt-chết-ruồi, đột nhiên thấy Cedric từ đâu chạy đến, nói rõ to
- Harry, ông Bagman nói đêm nay, lúc 9h, ba quán quân cùng với 3 người
mà họ chọn làm đồng đội sẽ phải có mặt ở sân Quidditch. Harry, em định
chọn ai làm đồng đội.
Không cần suy nghĩ nhiều, Harry nói luôn:
- Tất nhiên là Minh rồi, phải không Minh
- No idea. Dù sao ta cũng là người bị loại mà – Minh nhún vai, cười nói
Cedric xấu hổ cười cười rồi quay đi. Minh mỉm cười khi nghe thấy Harry
lẩm bẩm: Đó là vì ban giám khảo sợ cậu sẽ là kẻ thắng cuộc.
Tối hôm đó, đúng 8h30, Minh rời khỏi nhà sinh hoạt chung của Slytherine, men theo hành lang dài và uốn khúc của Hogwart để đến đại sảnh đường,
nơi nó hẹn gặp Harry. Hai đứa cùng nhau đi về phía sân Quidditch, quẹo
vô chỗ trống giữa các khán đài để ra sân cỏ. Lúc này, Krum, Mirinda,
Cedric, Mikhalovisk đã có mặt ở đó. Mikhalovisk đứng cạnh Krum, còn
Mirinda thì đứng gần Cedric, nhưng còn cách một đoạn khá là lớn.
Không ngoài dự đoán của Minh, lúc này cuộc đấu chính là cuộc chiến của
Hogwart và Dumstrang, Beauxton đã sớm bị gạt ra ngoài vòng chiến hỏa.
Nhưng còn một thứ khác thu hút sự chú ý của Minh, đó là sân bóng.
Sân banh Quidditch lúc này không còn bằng phẳng mịn màng, mà trông như
có ai đã xây những bức tường thấp và dài khắp sân vận động, những bức
tường chạy zích zắc mọi hướng và cắt nhau loạn xạ.
Một giọng phấn khởi reo lên:
“Chào hai cậu!”
Minh kéo tay Harry, vận khinh công đạp trên những hàng cây nhảy lại chỗ ông Bagman và các quán quân khác.
Ông Bagman hơi trố mắt ra khi hai đứa phi qua dậu cây cuối cùng, nhưng sau đó tỏ ra vui vẻ nói
“Sao, các trò nghĩ thế nào? Những hàng giậu này mọc tốt quá hả? Để chừng một tháng thì bảo đảm lão Hagrid sẽ khiến chúng mọc cao tới sáu thước.”
Nhận thấy vẻ mặt vui-không-nổi của Cerdic và Harry , ông Bagman nhe răng cười, nói thêm:
“Đừng có lo! Cái sân vận động Quidditch của các trò sẽ trở lại bình
thường ngay khi bài thi kết thúc! Giờ tôi cho các trò đoán thử coi chúng ta sẽ làm cái gì ở đây?”
Mất một lúc, không ai trả lời. Rồi… Krum càu nhàu:
“Mê lộ”
Ông Bagman nói:
“Đúng lắm! Một mê lộ. Bài thi thứ ba thiệt tình là rất rõ ràng. Cúp Tam
Pháp thuật sẽ được đặt ngay trung tâm mê lộ. Quán quân nào chạm được vô
cái cúp đầu tiên thì sẽ hưởng trọn số điểm.
Cedric hỏi:
“Tụi con chỉ cần đi qua Mê lộ thôi à?”
Ông Bagman vui vẻ nói:
“Sẽ có chướng ngại vật. Ông Hagrid sẽ thả ra một số sinh vật… rồi có một số bùa chú phải giải trừ… các trò biết đó, đại loại như vậy. Nào, bây
giờ những quán quân đang dẫn điểm sẽ mở đầu cuộc tiến vào mê lộ.”
Ông Bagman nhe răng cười với Harry và Minh, nói tiếp:
“Sau đó cậu Krum và Mikhalovisk sẽ vào… rồi đến cậu Cedric và cô
Miranda. Tất cả sẽ vào được hết, ngang nhau, nhưng điểm sổ thắng thua là dựa vào việc các trò vượt qua chướng ngại vật như thế nào. Chắc là vui
lắm hén?”
“Chắc hẳn rồi – Minh nghĩ – đằng sau cái cúp kia có cả một vị chúa tể hắc ám đang chực chờ cơ mà”
Tất nhiên, nó chẳng dại gì mà nói ra cả.
Kết thúc buổi nói chuyện ngắn, giới thiệu về phần thi thứ ba xong, cả
đám lại quay về lâu đài. Riêng Harry thì bị ông Bagman kéo đi mất hút.
Sáng hôm sau, cả lâu đài ầm ĩ lên việc Krum bị ông Crouch tấn công. Harry nói với đám Minh về việc này:
- Ông Crouch dường như biết gì đó – Harry nói – ông ấy nói chúa tể hắc
ám – nó hơi nhìn về phía Tom, tên kia chỉ nhún vai, ý nói ta không quan
tâm – mạnh hơn Harry Potter, và những gì đó tương tự. Sau đó mình chạy
đi kiếm thầy Dumbledore, nhưng khi quay lại thì chỉ thấy Krum nằm đó.
Anh ta khẳng định ông Crouch đã tấn công anh ấy…
- Thông tin quá ít, hơn nữa cũng không giúp ích được gì cho chúng ta lúc này. – nghe xong Harry, Minh kết luận – chúng ta cứ theo kế hoạch mà
làm thôi
- Nhưng mình có cái này rồi – Minh lắc lắc cái lá bùa trong tay – yên tâm đi.
- Nhưng… - Pansy còn muốn nói gì nữa, nhưng Tom đã đưa tay ra cản lại
- Ta đã thí nghiệm, lá bùa này rất an toàn, hơn nữa, đây là dịp duy nhất để ước lượng thực lực của hắn. Nếu không làm, chúng ta sẽ rơi vào thế
bị động.
- Ok, cứ vậy đi, mọi người làm gì cứ làm, Harry và mình sẽ chuẩn bị cho
phần thi sắp tới, và – tất nhiên – là đối mặt với anh bạn cũ của chúng
ta. – Minh cười, kết thúc buổi họp của cả nhóm.