Một lát sau, thầy Snape,
thầy Moody và giáo sư Spout chạy đến, đưa Minh và Mirinda ra khỏi mê cung, đi vào một cái lều nhỏ. Ở đó, bà Pomfrey đang chăm
sóc cho Mikhalovisk. Cái miệng của nó sưng vều, phải băng một
tấm băng to tướng vòng quanh đầu. Krum và Cedric thì khá hơn,
chỉ có điều hai đứa nó còn đang choáng váng, phải nằm dựa
vào hai chiếc giường tạm kê gần nhau.
- Ôi chúa ơi, chuyện gì xảy ra thế này, đặt con bé xuống đây xem nào!
Bà Pomfrey kêu lên, chỉ cho Minh một cái giường và bảo đặt
Mirinda xuống. Bà loay hoay làm phép kiểm tra sức khỏe cho cô
bé, rồi thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Không sao đâu, con bé chỉ bị lao lực quá độ thôi, cứ để nó nằm nghỉ ở đây là tốt rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài ồ lên những tiếng xôn xao. Ngọc Minh
đoán là Harry có lẽ đã trở lại, nó vội vàng xin phép bà
Pomfrey ra ngoài, rồi nhanh chóng chạy về phía sân thi đấu.
Lúc này Harry đã trở lại bên rìa của mê lộ, trong tay nó nắm
chặt cái cúp lửa và bị bao quanh bởi vô số người xem. Minh cố
lách vào nhưng không được, đám đông xúc động càng lúc càng
phình to ra, khiến Minh đành phải lùi lại, dựa lưng vào thành
khán đài chờ xem biến cố.
Một lát sau, Minh để ý thấy thầy Moody-Mắt điên đang dìu Harry
đi về phía lâu đài. Harry, có lẽ vì mất máu quá nhiều, dáng
đi trở nên xiêu vẹo, gần như phải tựa hẳn vào người thầy Moody. Đám đông lúc này thì bắt đầu xôn xao về việc Harry nói, về
việc Voldemort trở lại, và Minh thấy ông Fudge nói lớn:
- Mọi người hãy bình tĩnh, Harry đang bị bệnh nặng, nó bị
thương, và có lẽ chỗ này – ông chỉ vào đầu mình – đã bị va
đập gì gì đó…
Minh cười nhạt, phất tay áo bỏ đi, không tiếp tục ở lại nghe
ông Fudge diễn thuyết suông nữa. Có lẽ ở vào địa vị của ông
Fudge, lời nói của Harry là vô căn cứ, nhưng ít ra cũng phải
kiểm tra cái khóa cảng hay những tình tiết khác, đằng này ông
Fudge lại cố gắng phủ nhận và nghĩ xấu về cụ Dumbledore và
Harry thì thật là quá cảm tính rồi.
Minh đi vào lâu đài, đến một chỗ khuất rồi bắt đầu biến hình
thành một con muỗi nhỏ, bắt đầu đuổi theo Harry và thầy Moody.
Cuối cùng nó cũng đuổi kịp và bám lên vai áo của Harry khi hai người đi lên mấy bậc thềm đá.
Khi hai thầy trò đi qua tiền sảnh, Harry kể:
“Cái Cúp là một cái Khóa Cảng. Nó đem con … và Voldemort ở đó… Chúa tể Hắc ám Voldemort …”
Cộp, Cộp , Cộp. Hai người đi lên cầu thang cẩm thạch…
“Chúa tể Hắc ám Voldemort ở đó à? Vậy chuyện gì xảy ra nữa?”
“Chế ra một thứ thuốc… phục hồi lại thân xác của hắn…”
“Chúa tể Hắc ám Voldemort phục hồi được thân xác rồi à? Ngài đã hồi sinh rồi à?”
“Và bọn Tử thần Thực tử đến… và rồi đấu tay đôi…”
“Con đấu tay đôi với Chúa tể Hắc ám à?” không lẽ đấu tay đôi với cái bia mộ – Minh nghĩ thầm
“Trốn thoát.. cây đũa phép của con… cái gì ngộ lắm… con thấy ba má con… họ thoát ra từ cây đũa phép của hắn…”
“Vô đây, Harry … Vô đây, ngồi xuống đi… Con sẽ bình phục ngay thôi… Uống cái này vô…”
Moody – hay chính xác phải gọi hắn là Croody con – rót cho Harry một cốc nước thuốc, rồi nói
“Uống đi con… Con sẽ thấy khá hơn… Được rồi, bây giờ Harry à, thầy cần
biết chính xác những chuyện đã xảy ra… Voldemort đã hồi sinh hả, Harry ? Con chắc là Voldemort đã trở lại à? Ngài đã làm được điều đó như thế
nào?”
Harry nói:
“Hắn uống một thứ thuốc chế bằng những thứ lấy từ mộ cha hắn, lấy của Đuôi Trùn , và của con.”
“Và bọn Tử thần Thực tử ? CHúng cũng trở lại?”
Harry đáp:
“Dạ, cả đống…”
Croody thấp giọng hỏi:
“Ngài đã đối xử với bọn chúng như thế nào? Ngài có tha thứ cho chúng không?”
Cùng lúc đó Croody rút cây đũa phép ra, chĩa vào Harry và nói:
“Vậy là ngài đã tha thứ bọn họ? Bọn Tử thần Thực tử nhởn nhơ không hề
chịu khổ ấy? Những kẻ đã trốn tránh được nhà ngục Azkaban ây?”
Harry ngơ ngác:
“Gì vậy?”
Croody lại lạnh lùng nói:
“Ta hỏi mi, liệu ngài có tha thứ cho cả cái bọn cặn bã đã không hề đi
tìm kiếm ngài không? Bọn hèn nhát phản bôị, thậm chí cũng không hề vì
ngài mà chịu vô ngục Azkaban ấy. Cái đồ rác rưởi dơ dáy, vô tài bất
trung, có mớ can đảm chỉ đủ để nhảy cỡn lên reo mừng dưới lớp mặt nạ ở
trận Quidditch tranh Cúp Thế giới, nhưng đã lật đật biến hết khi nhìn
thấy Dấu hiệu Hắc ám mà ta phóng lên trời đêm hôm đó…”
“Thầy phóng hả? … Thầy đang nói về cái gì vậy…?”
“Ta đã nói với mi, Harry à… Ta đã nói với mi rồi. Nếu có một điều mà ta
căm ghét hơn hết thảy, thì đó là bọn Tử thần Thực tử đang nhởn nhơ. Bọn
chúng đã bỏ rơi chủ nhân của ta khi ngài cần đến họ nhất. Ta đã mong sao hành hạ chúng. Hãy nói đi Harry , nói với ta rằng ngài đã làm cho chúng đau đớn…”
Nói rồi Minh ném cây đũa của Croody cho Harry. Harry lập tức nắm chặt cây đũa chỉ vào Croody, lúc này đang nằm rên rỉ trong
góc, gương mặt vô cùng căng thẳng. Tuy rằng tin tưởng Minh không
thể vô cớ tấn công giáo sư, nhưng nhỡ đâu là Minh lầm thì sao,
không cẩn thận thì cả nó và Minh bị đuổi khỏi Hogwart mất…
Minh không để ý đến những suy nghĩ rối bời của Harry lúc này,
nó đi lại phía cái rương lớn của Croody để trong góc, nắm lấy
bảy ổ khóa rồi lần lượt vận công giật mạnh. Những ổ khóa
lập tức bị bẻ gẫy. Mỗi khi bẻ gẫy một ổ khóa, Minh lại mở
cái rương ra một lần. Mỗi lần mở ra lại là một đống đồ đạc
linh tinh khác nhau. Với quan điểm thà “trấn” lầm còn hơn bỏ
sót, Minh dùng nhẫn chứa vật “hốt” sạch những món đồ trong
rương, với quyết tâm biến Croody và cả thầy Moody thật nữa,
thành giai cấp vô sản. Cho đến khi Minh bẻ gẫy ổ khóa thứ bảy, Harry cũng tò mò ngó vào rương, rồi kêu lên một tiếng sửng
sốt.
Khi nhìn vô cái rương thì nó thấy như đang nhìn xuống một căn phòng ngầm dưới đất, bít bùng, và trên cái sàn nhà sâu cỡ ba mét phía dưới có một
người đang nằm, rõ ràng là đang ngủ say, vẻ gầy rộc hốc hác như ốm đói,
người đó chính là thầy Moody Mắt-Điên thật. Cái chân gỗ của thầy đã bị
tháo đi mất, cái hốc mắt lẽ ra có con mắt phép giờ trống không dưới mi
mắt, và từng mảng tóc hoa râm của thầy đã bị nhổ mất tiêu. Harry cứ trợn trừng mắt ngó, sửng sốt như bị sét đánh ngang mày, hết ngó thầy Moody
đang ngủ trong cái rương đến cái xác Moody nằm bất tỉnh trên sàn văn
phòng.
Từ ngoài cửa, thầy Dumblelore dẫn đầu giáo sư Snape, giáo sư
McGonnagall xộc vào, nhìn thấy thảm cảnh của Croody con, còn
Harry thì đang sửng sốt trợn tròn mắt nhìn vào trong rương, ai
cũng thấy sửng sốt. Lúc này thầy Dumbledore mới lên tiếng:
- Harry, Ngọc Minh, có chuyện gì vậy?
Chỉ thấy Minh bình tĩnh cho tay vào túi áo, lấy ra một chiếc
bản đồ đạo tặc, rút đũa phép và đọc thần chú. Sau đó, bản
đồ hiện lên hình ảnh của những người trong gian phòng, trong đó có tên của Croody và Moody. Minh lúc này mới chậm rãi nói:
- Lúc nãy con thấy tên của Croody xuất hiện cạnh tên của Harry
trong bản đồ, vốn tưởng bản đồ có vấn đề, nhưng con lại thấy
thầy Moody đang ở trong văn phòng của thầy ấy, nên con vội vàng
theo dõi hai người, và lúc nãy khi thầy Moody giả chĩa đũa
phép vào Harry thì con biết là bản đồ đạo tặc không sai, con
mới cùng Harry tấn công và bắt sống tên giả mạo, đồng thời
còn tìm thấy thầy Moody thật ở trong cái rương này.
Sau đó việc xử lý hậu quả là việc của thầy Dumbledore, Minh
chào mọi người rồi dìu Harry đi về phía bệnh thất.
Harry mệt mỏi nói với Minh. Những gì trải qua đêm nay đối với
một đứa bé như nó quả thật là quá sức. Nhưng Minh chỉ cười
nói
- Không sao, cậu cũng rất khá. Không phải ai một mình đối mặt
với Voldemort và vô số Tử thần thực tử đều chạy thoát được
đâu.
- Chẳng qua là mình gặp may mà thôi. Mình biết thực lực của mình thua xa hắn.
- Không sao, đừng suy nghĩ nhiều Harry ạ. Không có ai là mạnh mẽ ngay từ khi sinh ra đâu. Hắn chẳng qua chỉ sinh ra trước cậu gần trăm năm mà thôi. Hơn nữa, đừng quên phe ta cũng có một Voldemort nhé.
Minh an ủi Harry, quả thật lần này cho dù không bị đám trường
Dumstrang cản lại, Minh cũng không định cùng đi với Harry đến
gặp Voldemort. Không phải nó sợ hãi hay ngại gì, chẳng qua…
thời gian chưa đến mà thôi.
Minh khoanh tay, nhìn về phía rừng cấm, và xa xôi hơn nữa, ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo