Trong lúc Minh đang lo lắng về
cuộc tấn công của Đảng quốc xã cùng với sự trở về của
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, cùng với sự thất vọng tràn trề với Bộ Pháp Thuật thì một giọt nước cuối cùng đã tràn ly. Ngày hôm đó, khi Minh
đang giảng về lịch sử hàng không cho năm thứ Tư nhà Hufflepul thì mụ
Umbridge hung hăng đẩy cửa bước vào trong sự ngỡ ngàng của đám học sinh
và sự khó chịu của Minh.
Mụ béo này đắc ý phe phẩy trong tay một tờ da dê và nói, cố ý nói rõ to cho mọi học sinh đều nghe thấy:
- Trò (Mụ gọi Minh là trò trong khi khi Minh đứng lớp thì kể cả chủ
nhiệm của nó, thầy Snape cũng phải gọi nó là Giáo sư, đây là sự tôn
trọng lẫn nhau trước mặt học sinh, cũng là phép lịch sự tối thiểu trong
phép cư xử ở Hogwart) Ngọc Minh, tôi nghĩ tôi phải cho trò xem cái này,
Đạo Luật giáo dục số 22 bộ Phép thuật vừa ban hành, với một chức vụ mới, đó là Thanh Tra Cao cấp của Hogwart, và tôi là người được ngài bộ
trưởng bổ nhiệm vào vị trí đó. Nhiệm vụ của tôi là thanh sát các bài
học, giáo án cùng các giáo sư. Và tiếp đó là quyết định bãi nhiễm giáo
sư môn Muggle học của trò, vì trò chưa đủ tư cách và kinh nghiệm để đảm
nhận vị trí này. Mời trò lập tức rời khỏi giảng đường và làm thủ tục
chuyển giao lại công việc của mình.
- Bà nói xong chưa? – Minh nói – Tôi đã rất kiên nhẫn nghe bà nói vớ vẩn nãy giờ. Nếu nói xong rồi mời bà giúp tôi một việc, làm ơn đóng cửa từ
phía ngoài hộ tôi! Thanks!
- Ý trò là sao? Trò muốn chống lại bộ phép thuật à? – Mụ Umbridge hung hăng nói
- Tôi là một giáo sư được bổ nhiệm của trường Hogwart, và chỉ có Hogwart mới đủ quyền bãi miễn tôi, chứ không phải cái bộ Phép thuật nhảm nhí
cùng ông Bộ trưởng gà mờ của bà. Mời bà! – Minh vừa nói vừa chỉ tay về
phía cửa
- Trò… ta phải cho trò một bài học mới được – Mụ Umbridge rít lên, nhanh tay rú cây đũa phép của mụ ra chỉ về phía Minh
Lúc này Minh đã cực kỳ tức giận rồi. Nó quát lên: “CÚT NGAY!!!” rồi phất mạnh tay. Ma lực từ bàn tay của nó phóng ra, đẩy bay mụ Umbridge ra
ngoài, đập mạnh vào tường đối diện. Cánh cửa phòng đóng sầm lại trước
mặt mụ béo, lúc này vẫn còn đang ngơ ngác.
- Này, cậu có nhìn thấy gì không?
- Có, cậu có tin nổi không?
- Trời ạ, giáo sư Ngọc Minh không cần dùng đũa phép cũng có thể phóng ra phép thuật kìa.
- Ừ. Thì sao? Đó không phải là việc bình thường sao? – Một học sinh, có vẻ xuất thân từ Muggle hỏi
- Chỉ có những phù thủy cực mạnh mới có thể không cần đũa phép để phóng
ra phép thuật, mà nó cũng cực kỳ khó khống chế, nên kể cả thầy Dumblore
cũng phải dùng đến đũa phép.
- Ôi, trời, như vậy không lẽ giáo sư Minh còn mạnh hơn cả thầy Dumblore sao?
- Cũng chưa hẳn, nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu.
Đám học trò bên dưới nhao nhao trao đổi, cả lớp học trở nên hỗn loạn.
Ngọc Minh xoa xoa trán, kiểu này thì còn học hành gì nữa, cuối cùng nó
đành tuyên bố kết thúc lớp học sớm, xách cặp về phòng trong ánh mắt
ngưỡng mộ và sợ hãi của đám học trò.
Tin đồn về sức mạnh của Ngọc Minh lan truyền nhanh chóng trong các học
sinh của trường Hogwart, lúc này cho dù đám nhóc phản loạn nhà Slytherin cũng không dám trực tiếp chống đối Minh mà chỉ phát tán lời đồn về ma
pháp hắc ám, về sự giống nhau giữa Minh và Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó
Còn ở bộ phép thuật, ông bộ trưởng Fudge hai mắt đỏ lừ đang tức giận đập bàn quát lớn:
- Các vị hãy nhìn đi. Đó chỉ là một học sinh mà dám công khai chống đối
và nhục mạ nhân viên của bộ. Như vậy đủ biết là Bộ đã mất uy tín trong
mắt học sinh của trường như thế nào rồi. Tôi yêu cầu bãi miễn Albus
Dumbledore, đồng thời đuổi học Phan Ngọc Minh và truy tố các hành vi của học sinh này
- Tôi phản đối – Một người đàn ông đứng dậy nói – như tôi được biết,
người có tên Umbridge nhiều lần khiêu khích học sinh các nhà, gây mâu
thuẫn, dùng phương pháp trừng phạt thể xác đối với học sinh. Chính việc
này mới dẫn đến sự chống đối của các học sinh.
- Ngài Parkinson, ngài nói những lời này có căn cứ gì không – Ông Fudge nhìn người vừa nói với ánh mắt bốc lửa
- Đây là video được quay lại từ Hogwart – Ông Parkinson từ từ đặt một
chiếc máy tính xách tay lên bàn, bên trong trình chiếu video về việc bà
Umbridge hống hách, hành hạ Harry Potter… Tất cả đều diễn ra trước mặt
mọi người.
- Tôi thấy bộ cần phải xem xét lại nhân viên của mình, dường như bộ đã
quá thả lỏng trong việc khống chế nhân viên. Đầu năm thì Giám ngục bay
khắp nơi, giờ thì nhân viên của bộ hành hạ học sinh, hơn nữa còn là
Harry Potter nữa. việc này nếu để truyền ra ngoài, uy tín của bộ còn
giảm xuống nhiều nữa. – Một người khác nói
- Ông Malfoy, đừng tưởng chúng tôi không biết các ông, cùng với những tờ báo lá cải của các ông đang làm gì. – Ông Fudge điên tiết hét lên
- Ông Fudge, chúng tôi cũng biết-ông-đang-làm-gì! Xin chào!
Ông Malfoy lạnh lùng nói, rồi đứng dậy. Những người khác cũng lục tục
đứng dậy ra về. Người bước ra cuối cùng là ông Parkinson, lắc đầu nói
một câu:
- Mong ngài suy nghĩ cẩn thận!
Còn lại một mình, ông Fudge điên cuồng hét lên:
- Một lũ phản bội, một bầy phản trắc. Đừng tưởng ta không biết các người muốn gì. Muốn lật đổ ta sao. Không, không dễ thế đâu! Ta sẽ cho các
ngươi biết tay. Ta, Cornellius Fudge, mới là Bộ trưởng bộ phép thuật,
chứ không phải Albus Dumblore.
Hét chán chê, ông Fudge mới nhấc điện thoại lên nói:
- Anh Percy, gọi trưởng ban Thần Sáng đến văn phòng gặp tôi. Sau đó lên văn phòng tôi bảo.
------------
Ngày hôm sau, khi các học sinh đang dùng bữa trong đại sảnh đường, một
lá thư hét đột nhiên bay vào và nổ tung, và một giọng nói vang động khắp đại sảnh:
“Các học sinh Hogwart cùng các giáo sư thân yêu, tôi vô cùng đau xót
phải báo cho các trò biết, vì tình trạng bạo lực học đường tại Hogwart,
cũng như sự thiếu sư phạm, vô đạo đức của một bộ phận giáo viên, mà
Hogwart bị yêu cầu tạm thời đóng cửa. Yêu cầu các giáo sư cùng các học
sinh tự động giải tán, tất cả các bùa chú phòng vệ phải vô hiệu để nhân
viên của bộ tiến hành niêm phong. Mọi hành vi phản kháng sẽ đều được coi là chống lại Bộ, và sẽ bị bắt giữ và giam vô thời hạn tại Azabanka. Nếu sau 24 giờ nữa mà ban hiệu trưởng của Hogwart chưa đưa ra câu trả lời,
bộ sẽ cưỡng chế tiến vào niêm phong Hogwart. Nhắc lại, sau 24 giờ nữa mà ban hiệu trưởng của Hogwart chưa đưa ra câu trả lời, bộ sẽ cưỡng chế
tiến vào niêm phong Hogwart.”
- Đó là giọng của anh Percy. – Ron nói nhỏ vào tai Harry, tỏ ra vô cùng
bực tức – Anh ấy đã quên mình đã học ở chỗ nào rồi hay sao?
Lúc này, đám học sinh bắt đầu bối rối, tiếng xôn xao vang lên khắp nơi.
Các giáo sư, trừ mụ béo Umbridge tỏ ra hưng phấn ra mặt, đều trở nên rối loạn. Cụ Dumblore khẽ nhíu mày, nhìn về phía Ngọc Minh. Minh khẽ lắc
đầu, thở dài, rồi lại gật đầu. Nó biết lúc này nó phải đứng ra rồi. Ngọc Minh lấy ra một cái loa, nó cũng không muốn phù phép lên cái cổ họng
tội nghiệp của mình.
- A LÔ 1, 2, 3, 4, THỬ LOA THỬ LOA… A LÔ A LÔ…
Tiếng loa vang vọng trong đại sảnh, ong ong ầm ĩ, cắt đứt những lời bàn tán của đám nhóc:
- Các học sinh thân yêu, như tôi đã từng nói, xã hội luôn tiến lên,
nhưng trên con đường đó, luôn có những thành phần cổ hủ lạc hậu cố tình
làm chậm bước tiến của cả xã hội. Như Harry đã nói, hắn – Voldemort, đã
trở lại, chuẩn bị gieo rắc sự khủng bố của hắn lên khắp nước Anh một lần nữa. Lúc này, Bộ phép Thuật không những không chuẩn bị chống cự với
hắn, mà lại quay gươm đâm vào lưng chúng ta, đồng minh, con cái, học
sinh… của họ. Vì cái gì? Vì ông bộ trưởng hoang tưởng rằng giáo sư
Dumbledore muốn ngồi vào cái ghế của ông ấy. Ông ấy không hiểu, trong số các phù thủy trên toàn nước Anh này, có bao nhiêu người là học sinh của giáo sư, giáo sư muốn ngồi vào đó còn khó khăn sao. Vấn đề là giáo sư
có muốn hay không thôi. Điều đơn giản ấy mà ông ấy cũng không hiểu. Các
học sinh, lựa chọn đi, chiến đấu, vì tự do của chính mình, vì một xã hội tiên tiến hơn, một xã hội phù thủy tiên tiến, công bằng, văn minh, có
thể sẽ trả giá bằng mạng sống của mình, vì đối thủ của chúng ta không
chỉ là bộ phép thuật, mà còn là chúa tể hắc ám và bè lũ tay sai của hắn
nữa. Hay là bỏ chạy, vì sinh mạng của mình, vì gia đình của mình. Mạng
sống sẽ được an toàn, nhưng từ nay sẽ sống trong sự sợ hãi, sống trong
bóng tối như loài chuột nhắt. Lựa chọn đi các học sinh.
- Crucio!
- Sectumsempra!
Khi Minh nói sắp xong thì hai lời nguyền vang lên, cùng một tiếng thét
đau đớn. Một cột sáng xanh lục đập trúng lưng Minh và tan nhanh như bong bóng xà phòng, không để lại dấu vết nào. Còn mụ Umbridge thì bị bắn ra
xa, ngã lăn dưới đất, ôm lấy bàn tay kêu lên đau đớn. Máu tươi tung tóe
qua các kẽ ngón tay. Tom phe phẩy cây đũa phép của mình, rồi đút nó vào
ống tay áo và đi đến bên cạnh Minh. Minh khẽ mỉm cười gật đầu với Tom,
quay lại, giơ tay ra. Cây đũa phép của mụ Umbridge bay vào tay của Minh, và Minh chỉ khẽ uốn tay, nó lập tức gẫy làm hai đoạn. Minh vứt cây đũa
phép tàn tạ xuống đất, lạnh lùng nói với mụ Umbridge:
- Cút về với chủ của mụ đi, và nói cho ông ta biết, ông ta làm gì thì làm, đừng để mình phải hối hận khi “HẮN” trở lại.
Sau khi nhìn Minh bằng ánh mắt căm thù và oán hận, mụ Umbridge ôm lấy
cánh tay và nhanh chóng bỏ chạy khỏi giảng đường. Minh quay lại phía các học sinh nói:
- Học sinh năm thứ Tư trở xuống nhanh chóng tập chung, giáo sư Minerall, giáo sư Snape, giáo sư Squirll, nhờ các thầy dùng bột Floo đưa các học
sinh này về sân ga 9¾, Học sinh năm thứ Tư trở lên thì có thể lựa chọn ở lại chiến đấu hoặc trở về nhà. Các trò có 20 tiếng để rời đi. Sau 20
tiếng, hệ thống Floo sẽ hoàn toàn đóng cửa. Toàn bộ trường học sẽ bị cấm ra vào.
Minh nói, sau đó quay lưng đi về phía phòng chứa. Tom lập tức đi theo
nó. Malfoy, Pansy nhìn nhau một lát, rồi kéo theo một đám Slytherin đuổi theo. Harry, Ron và Hermione cũng nhanh chóng đứng dậy. Một số
Gryffidorers cũng chạy theo tụi nó, trong đó có anh em Weasley, mà theo
lời họ: Việc vui thế này làm sao có thể bỏ qua được bọn mình chớ… Những
học sinh còn lại thì hoặc là bàn bạc, hoặc là gửi cú về nhà xin ý kiến.
Cả đại sảnh đường bắt đầu trở nên ầm ĩ. Thầy Dumblore cũng thở dài một
tiếng, mệt mỏi đứng dậy, cúi chào mọi người trong sảnh đường rồi trở về
phòng của mình. Bóng lưng của cụ như khòm xuống, và gương mặt thì đầy vẻ thất vọng và mệt mỏi.