“Nhìn xem, Luân đôn đang ở trước mắt chúng ta, - tướng quân Von Dieberg
nói với các sỹ quan phụ tá của hắn – nó mới thật yên bình làm sao. Hòa
bình ư? Thật sự là kinh tởm, khiến ta phát điên, run rẩy cả người đây
này.
Chiến tranh, đó là cầu nối giữa điên và không, giữa sống và chết, đó là thứ mà chúng ta đang tranh đấu.
Ta có thể nghe được bản giao hưởng của chiến tranh, khúc quân nhạc của
tử thần và đội tiên phong của ngài ấy, rồi dàn đồng ca hỗn loạn của
những linh hồn đang gào khóc.
Sau hơn nửa thế kỷ ẩn dật, chúng ta đã tạo ra được những gì? Quái vật,
dị nhân, ma quỉ hay tạp chủng của bóng đêm, đều không phải là con người, nhưng đem bọn chúng kết hợp với con người, với những chiến binh vĩ đại
của Đệ tam đế chế, huyết thống Aryan thuần chủng đã đem đến cho chúng ta những chiến binh vĩ đại nhất, mạnh mẽ nhất, cho dù là sản phẩm thất bại cũng đủ để khiến nhân loại phải sợ hãi, chứ đừng nói là những chiến sỹ
vô địch.
Không ai, không kẻ nào, không thế lực nào có thể ngăn được chúng ta.
Các chiến binh của ta, hãy tận hưởng niềm vui chiến tranh nào…
Không cần biết chúng có một trăm hay một vạn, cứ giết hết
Không cần biết là nhà ngói hay nhà tranh, cứ đốt hết
Không cần biết là thành phố hay làng mạc, cứ cướp hết
Tiếp tục gây chiến, và chiến tranh sẽ diễn ra bất tận, đó là mục đích của ta”
Đám lính Đức xúm lại quanh những cánh cửa khinh khí cầu, hỗn loạn hô hào
- Nhìn xem, đó có phải Châu ÂU không?
- Ánh sáng kìa…
- Luân Đôn phải không?
- Đúng rồi! Luân Đôn!
- Châu Âu…
- Chính nó, ánh sáng của Châu ÂU
Đột nhiên, các màn hình trên các chiến hạm đều bật lên, và Von Dieberg xuất hiện với nụ cười nửa miệng đặc trưng của hắn.
“Trước mắt các người đó là Châu Âu, là cái châu lục mà chúng ta mong chờ đã lâu. Và ta đã mang các người trở lại như đã hứa. Trở lại chiến
trường thân yêu, trở lại với cuộc chiến tranh quen thuộc.
THưa các quý ngài, ta yêu chiến tranh.
Thưa các quý ông, ta yêu chiến tranh.
Ta thích bao vây, ta thích hủy diệt, ta thích rút lui, ta thích xóa sạch mọi dấu vết.... Ta thích mai phục, ta thích xâm lược, ta thích diệt
chủng, ta thích đồ sát… Ta thích chiến tranh chớp nhoáng, ta thích chiến tranh cục bộ, ta thích chiến tranh toàn diện… Trên đồng hoang, dưới
hầm, trên đường quốc lộ, trên đồng bằng cao nguyên, dưới biển, trên
trời, trên đầm lầy… Ta yêu mọi thứ của chiến tranh đang diễn ra trên
trái đất này.”
Một lính pháo binh tiếp lời:
- Ta thích thổi bay kẻ địch đi với giông tố và súng pháo, nhìn
kẻ địch bị bắn tung lên trời rồi lại rơi xuống làm trái tim ta vô cùng
vui sướng!
- Ta thích làm tan tành xe tăng của kẻ địch bằng pháo 88mm của
xe tăng ta, và vui vẻ biết bao nhiêu khi súng máy quét ngang những kẻ
hèn nhát tháo chạy từ trong xe tăng của chúng. – một lính panzer phụ họa
- Ta thích thú khi bộ binh của ta băng qua biên giới, đâm chết những tên lính mới đầy sợ hãi, hết lần này đến lần khác.
- Ta thích thú khi tấn công bọn chúng vào buổi sáng mờ sương,
buổi tối u ám, tàn sát tất cả những thứ gì ta nhìn thấy ven đường
Von Dieberg kích động gào lên:
“ Thưa các quý ông, ta thèm muốn một cuộc chiến tranh như ở địa ngục,
các ngươi có thèm muốn không? Có thèm muốn chiến tranh không? CÓ thèm
muốn một cuộc chiến không khoan nhượng, một cuộc chiến tối thượng, của
sắt, thép, máu, lửa. Các ngươi có thèm muốn không? Các chiến binh của
quân đoàn Đại Đức, ai trong số các ngươi sẽ theo ta?”
Đám lính Đức gào lên:
“Chiến tranh! Chiến tranh!”
“Giết! Giết!”
“Heil Von! Heil krieg” (Krieg: Tiếng Đức = chiến tranh)
Von gật đầu, quát lớn:
“Mệnh lệnh của ta đến các chiến binh, mệnh lệnh từ người chỉ huy trực tiếp của các người
Hãy cùng nhau tạo ra địa ngục nào!”
Nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn nữa
Nhắm thẳng đến tháp đồng hồ Luân đôn!
Hãy gây náo động và tấn công thỏa thích nào!
Mục tiêu thứ nhất là cả luân đôn. Nghị viện, tháp Big ben, chỗ ở của tên Thủ tướng, đại sứ quán nước ngoài, căn cứ quân đội, bộ quốc phòng, điện Buckingham, điện St.James, lâu đài winsdor, điện Kensington… Hủy diệt
hết! Phá hủy hết.
8 triệu dân thành phố này đều là vật săn của các người!
Giết hết! Đốt hết! Hủy diệt sạch sẽ. Kéo đổ tượng Nelson ở quảng trường
Trafalgar, đánh sập cầu Tower Bridge… Chúng làm ta chướng mắt!
Bắt đầu nào!”
Theo lệnh của tên chỉ huy, các chiến hạm Zeppelin của quân Đức bắt đầu
hạ thấp độ cao. Đến khi chúng chỉ còn cách mặt đất khoảng 1000m, Người
bình thường bắt đầu nhìn thấy những chiến hạm kỳ lạ này. Dân chúng Luân
đôn bắt đầu dồn ra đường, chỉ trỏ, ngạc nhiên và bàn tán xôn xao. Một
vài chiếc trực thăng cảnh sát và trực thăng của báo chí cũng bắt đầu
tiến đến gần.
Đột nhiên, từ hai bên của các khinh khí cầu, những cánh cửa khoang được
mở ra. Từ trong trực thăng, mọi người có thể nhìn thấy những vật dài
giống điếu xì gà với những cái cánh ngắn nhỏ.
- V1, phóng ra!!!
Vèo veo!!! ẦM!!! ẦM!!! ẦM!!!...
Hàng ngàn quả tên lửa V1 phóng ra từ các cửa khoang, kéo những vệt lửa
dài bắn khắp nơi. Những chiếc trực thăng nhanh chóng bị đánh hạ, bốc
khói rơi xuống mặt đất. Tên lửa rơi xuống đám đông, nổ tung. Áp suất vụ
nổ thổi bay vô số nạn nhân và những phần tay chân đứt gẫy lên trời. Khói lửa mù mịt, mọi người xô đẩy nhau mà chạy tháo thân.
Một lần lại một lần, tên lửa V1 liên tục được phóng ra, tiếng nổ, tiêng kêu gào, tiếng khóc thét vang lên khắp chốn.
Von Dieberg ngồi trên ghế, bật nhạc bài hát Wir Fahren Gegen Engeland
(Nước Anh sụp đổ - tiếng Đức), tay đung đưa theo điệu nhạc trong khi đám sỹ quan phụ tá bắt đầu bận rộn điều binh bố trận:
- Báo cáo Luân đôn thiệt hại 30%. Ước tính số người chết khoảng vài ngàn!
- Tên lửa V1 đã hết! Chuẩn bị đổ bộ!
- Đội đầu tiên của tướng Fortner đã đổ bộ! Đây là binh đoàn đổ bộ số 1, đã bắt đầu chiến đấu!
- Tốt lắm, họ đang được nhận huân chương thập tự sắt về điều đó!
Từ trên cầu tàu của chiến hạm Zeppelin, những chiến binh phát xít bắt
đầu chạy lấy đà rồi nhảy vào khoảng không. Không dù, một đống vũ khí
trên lưng, nhưng chúng lại vô cùng linh hoạt đáp xuống các mái nhà hay
trên đường phố, không một tổn thương. Vừa chạm đất, đám lính Đức đã nổ
súng bắn loạn xạ vào đoàn người, khiến tình thế đã hỗn loạn lại càng trở nên hỗn loạn hơn.
----------
Một nơi nào đó ở vùng núi Alpes, Thụy Sỹ
- Thưa ngài Ronan de Maximus, chúng tôi nhận lệnh của Đức Giáo
Hoàng, người cai quản các môn đồ của Chúa trên toàn thế giới, mệnh lệnh
ngài làm Tổng chỉ huy cuộc thập tự chinh Thứ 9, chống lại cái ác trên
toàn cõi Châu Âu!
Một đám người mặc giáp trụ theo kiểu Châu ÂU thời trung cổ đang quỳ
trước một thanh niên trẻ với mái tóc dài xoăn màu vàng, mặc áo choàng
dài màu đen. Một kỵ sỹ cung kính dùng hai tay dâng lên dây pallium.
Người thanh niên nhận lấy, choàng dây Pallium lên cổ rồi mỉm cười nói:
- Ta xin nhận chức vụ ấy một cách tử tế bằng cả trái tim và linh hồn. Amen!
Các kỵ sỹ đang quỳ bắt đầu lần lượt nói:
- Các kỵ sỹ huynh đệ hội Courland, tổng cộng 340 thành viên,
hiện diện và cùng chung lý tưởng, theo mệnh lệnh ủy thác của Courland,
xin chờ lệnh ngài!
- Các kỵ sỹ Calatrava La Neuna, tổng cộng 118 người, hiện diện và cùng chung lý tưởng, xin chờ lệnh ngài!
- Kỵ sỹ dòng thánh Stefano di toscana, 257 thành viên, hiện diện và cùng chung lý tưởng, xin chờ lệnh ngài!
- Những kỵ sỹ Malta, tất cả 2457 thành viên, hiện diện và cùng chung lý tưởng, xin chờ lệnh ngài!
- Kỵ sỹ Bệnh viện, 3221 thành viên, hiện diện và cùng chung lý tưởng, xin chờ lệnh ngài!
- Kỵ sỹ Teuton, 1221 thành viên, hiện diện và cùng chung lý tưởng, xin chờ lệnh ngài!
- Hãy đặt ước nguyện của chúng ta vào chiến dịch – Maximus lên
tiếng – mục tiêu của chúng ta là thủ đô của đế quốc Anh, thành phố đẫm
máu, Luân Đôn! Lên đường!
Các kỵ sỹ dẫn đầu các chiến binh của mình bắt đầu bước vào những chiếc trực thăng MH-47E, bắt đầu lao thẳng về phía nước Anh.
-----------
Cũng vào lúc này, ở một nơi cách bờ biển nước anh không xa lắm, một con
thuyền buồm cổ lỗ đang từ từ trôi về phía nước Anh. Trên cột buồm, một
người thanh niên đang nhắm mắt, hướng về nước Anh, lẩm bẩm:
- Cái mùi này, mùi của quê hương yêu dấu, mùi của người đàn ông bị đâm xuyên qua, mùi của người phụ nữ bị mổ bụng, mùi của đứa trẻ con
đang bị thiêu đốt, mùi của người già bị bắn lỗ chỗ, mùi thơm của chiến
tranh, mùi thơm của chết chóc, ha ha, gia tộc Van Helsing, nước Anh, ta
đã trở về đây. Sớm hơn ta nghĩ rất nhiều. ha ha Ha ha!!!
-----------
Trong lúc đó, bộ Pháp Thuật cũng đang loạn lên vì một đám khách không mời đang chắn ở cửa…