Phụ Tử Quan Hệ

Chương 12: Đánh lộn



Màn đêm buông xuống, vạn nhà thắp đèn, tề tụ cùng bạn bè người thân ngồi vây quanh bàn ăn tiến hành các chủng các dạng tán gẫu, hoan thanh tiếu ngữ, nói cười tự nhiên, hình thành nên khung cảnh ấm áp không khí hòa hợp, đây là cuộc đoàn viên mà mọi gia đình đều tha thiết ước mơ.

Tuy rằng Vu Phong không phải con cái nhà họ Ninh, nhưng sự quan tân của ba Ninh và mẹ Ninh đối với anh cũng không thua gì con trai chính mình, những đứa nhỏ còn trẻ như Vu Phong đây cũng còn ở bên cạnh cha mẹ làm nũng, mà anh lại cùng mấy người bạn bắt đầu dấn thân vào sự nghiệp, con trai của bọn họ cũng bị kéo theo vào, bất kể nói như thế nào, phần quan tâm này bao hàm cả cảm kích và yêu thương, bọn họ cũng đã là thế hệ trước, sự tình cả một đời cũng hiểu được ba bốn phần, trông con cái mỗi ngày một trưởng thành, khó tránh khỏi sẽ cảm động mà bộc phát ra.

Nguyên lai đứa trẻ năm đó không thích nói chuyện, hiện tại đã nhận nuôi đứa con của chính mình rồi. Bọn họ không phải là không nghĩ đến hỏi Vu Phong vì sao không tự mình sinh một đứa, ngược lại phải đi nhận nuôi một đứa trẻ không ai cần, kì thật ngẫm lại nguyên nhân kia cũng phi thường giản đơn, đại bộ phận là ảnh hưởng gia đình tạo ra cho anh, là lớn hay là nhỏ dùng mắt thường nhìn không rõ, cũng không cách nào dùng phương pháp khác đi giám định.

Thấy rằng vợ chồng nhà họ Ninh đối với Vu Phong còn có lòng thương yêu, như vậy yêu ai yêu cả đường đi cũng sẽ thích bé con Vu Dương anh nhận nuôi, đứa nhỏ này rất nhu thuận, rất nghe lời, đối với Vu Phong thì cũng là nói gì nghe nấy, kì thật bé cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cũng không tất yếu muốn như thế.

Ninh Hiểu Dũng cũng từng nói qua với bọn họ Vu Dương là nhóc ăn xin bên đường, dưới sự trùng hợp được Vu Phong mang về nhà, tự nhiên như vậy bé liền trở thành con trai của Vu Phong, về phần Vu Phong và Vu Dương có tình cảm và dây dưa thế nào, bọn họ cũng không rõ ràng lắm, hiện tại thấy Vu Phong đối với Vu Dương quan tâm khắp chốn, không khó nhìn ra sự để tâm của Vu Phong, mà Vu Dương cũng phi thường dính Vu Phong, có lẽ đây cũng là chuyện tốt đi.

Bữa tối là ở dưới cái nhìn chăm chú nhiệt tình của ba Ninh và mẹ Ninh mà hoàn thành, Vu Phong vừa ăn cơm vừa chuyên tâm gắp thức ăn cho Vu Dương, Vu Dương bây giờ với độ ấm của thức ăn bắt đầu dần dần có chuyển biến tốt, đã có thể ăn thức ăn hơi ấm, chỉ cần không cảm thấy đầu lưỡi nóng thì bé đều có thể ăn được, chẳng qua bé ăn được không nhiều, Vu Phong ăn xong thì bé cũng no rồi.

Trái lại cậu cháu ngoại của Ninh Hiểu Dũng dường như khó chiều hơn, ăn một bữa cơm còn để mẹ cu cậu giục ba thúc bốn, dùng thìa kề đến bên miệng rồi còn quay đầu không muốn ăn, nhóc ta muốn đi nghịch đồ chơi của nhóc, mẹ của cậu cháu ngoại nghiêm mặt với cậu nhóc, uy hiếp nói muốn đem đồ chơi của nhóc tặng cho em Vu Dương thì mới bắt đầu chậm rì rì ăn cơm.

Nhóc cháu ngoại đối với Vu Dương vẫn là vô cùng hiếu kì, mẹ đem Vu Dương ra so sánh, còn uy hiếp nói muốn lấy đồ chơi tặng cho Vu Dương, liền không biểu lộ hòa nhã với Vu Dương, dù sao thì nó chính là không cần phải chơi cũng Vu Dương, lúc từng miếng từng miếng ăn cơm còn trợn mắt trừng Vu Dương. Có anh trai gắp thức ăn giúp, Vu Dương đang dùng cái miệng nhỏ cố gắng thổi nguội đối với cái trừng mắt tức tối của cậu nhóc cháu ngoại làm như không thấy, ừm, thực không thấy được, thức ăn đều rất nóng.

Sau khi bữa cơm kết thúc mọi người ngồi cũng nhau ăn hoa quả, cậu cháu ngoại mông như ngồi trên trâm nhọn không yên được, ăn xong hai miếng táo liền quẫy khỏi cái ôm chạy đi nghịch đồ chơi xe lửa của nhóc, Vu Dương như cũ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Vu Phong không nghịch không quấy, nhóm người lớn nói chuyện bé nghe không hiểu, liền im lặng ngồi ăn phần hoa quả của mình, cắn từng miếng từng miếng nhỏ.

Mẹ của cậu nhóc cháu ngoại như vậy liền để Vu Dương đi cùng cậu nhóc Lý Manh chơi đồ chơi, Vu Dương ngẩng đầu nhìn Vu Phong để trưng cầu ý kiến của anh, Vu Phong xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, đồng thời dùng khăn giấy lau khô nước trên tay bé, nói, “Đi chơi đi.”

Được sự đồng ý của Vu Phong, Vu Dương mới chầm chậm đi đến bên cạnh cậu nhóc kia dưới cái nhìn chăm chú của Vu Phong thân thể nhỏ ngồi xổm xuống nhìn cậu nhóc lắp đường ray xe lửa, cậu nhóc cháu ngoại thấy Vu Dương ngồi một bên liền ngẩng đầu trừng bé, cũng rất tiểu đại nhân phát ra tiếng hừ hừ với Vu Dương, “Tôi mới không cần cậu chơi cùng tôi.”

Vu Dương không tức giận, bé liền ôm lấy hai chân nhỏ, cằm tì lên đầu gối nhìn cậu nhóc, “Tôi không chơi, mà là nhìn cậu chơi.”

Bé chưa từng thấy món đồ chơi tiên tiến như vậy, kỳ lạ như vậy, đẹp đẽ như vậy, bé sẽ không chơi, cho nên liền ngồi xổm một bên xem Lý Manh chơi.

Kỳ thật tư tưởng của trẻ con vẫn rất kỳ lạ, vừa mới hậm hừ với Vu Dương, lúc này nghe đối phương nói không muốn cùng nhóc chơi, bạn nhỏ Lý Manh liền không vừa ý, cu cậu chỉ đầu bên kia của đường ray xe lửa bá đạo nói với Vu Dương, “Cậu phải cùng chơi với tôi! Cậu phải đón được chúng! Nhưng không được làm hỏng xe lửa ông ngoại mua cho của tôi!”

Vu Dương thấy dáng vẻ bá đạo của cậu nhóc cũng không nói gì. Bạn nhỏ Lý Manh là cục cưng được cha mẹ ông bà nội ông bà ngoại nâng niu trong lòng bàn tay, cậu nhóc còn nhỏ, cái gì cũng đều chỉ làm theo ý của mình, sẽ chẳng suy nghĩ nhiều đến thế, cậu nhóc cùng những đứa trẻ mà trước đây Vu Dương từng tiếp xúc là không giống nhau.

Những đứa trẻ đó đều là bị lừa gạt hoạc là bị mua tới giống như bé, bọn họ có cha mẹ, thế nhưng rồi lại không có cha mẹ nữa, cuộc sống hằng ngày của bọn họ ở trong nước sôi lửa bỏng, đứa trẻ lớn hơn một chút sẽ cùng người cha xấu xa học tập làm sao để thành trộm cắp, nếu là bé gái thì học cách bán hoa cho các đôi bạn trai bạn gái trẻ tuổi, những điều đó Vu Dương đều biết, bé mới năm tuổi, thế nhưng bé đều nhớ được, đứa trẻ giống như bé là chẳng có món đồ chơi nào có thể chơi được.

Mọi người đều ngủ trong một gian phòng rất chật chội, không có đèn đuốc sáng rạng, chỉ có tia sáng bóng đèn yếu ớt, không có giường rộng rãi, chỉ có chiếc giường tạm thời dùng chiếu trúc trải thành, mọi người đều chen chúc ngủ một chỗ, nống cùng nhau nóng, lạnh cùng nhau lạnh, đến lúc ăn cơm còn phải chen chúc nhau giành giật mới có thể ăn no được, Vu Dương vóc người nhỏ, chỉ có thể ăn được chút ít gì đó, có lúc chậm mất nửa nhịp thôi, ngày hôm đó liền chịu đói bụng ra ngoài quỳ xin ăn.

Trông thấy đồ chơi xinh đẹp, Vu Dương lại vẫn lắc đầu, chỉ ngồi một bên nhìn cậu nhóc cháu ngoại chơi, cầm lấy xe lửa nhỏ nhìn hai cái, liền nói với cậu nhóc, “Tôi sẽ không chơi.”

Cậu cháu ngoại nghe Vu Dương nói không chơi mà đắc ý, cu cậu chỉ Vu Dương ha hả cười nói, “Cậu là đồ đần, tôi biết bọn đần đều xấu xí giống cậu!”

Vu Dương khuôn mặt nhỏ bình tĩnh nói với cậu nhóc, “Tôi chỉ là không chơi, tôi không phải đồ đần.”

Ở trong mắt của bạn nhỏ cháu ngoại Lý Manh, Vu Dương bị nhóc ta phân ở trong nhóm có bộ dáng khó coi. Bạn nhỏ Lý Manh ở nhà đúng là được người nhà nuôi đến trắng trắng tròn tròn, bộ dáng mũm mĩm đáng yêu, hơn nữa các cô bé ở trong lớp bọn nhóc cũng đều xinh xinh đẹp đẹp, tết tóc hai bên, mặc váy công chúa xinh xắn, bé trai cũng trắng trẻo hiếu động, chúng đều có đồ chơi chung có đề tài nói chuyện chung. Về phần Vu Dương, bộ dáng vừa gầy vừa nhỏ da lại không trắng, tóc còn có hơi vàng, tự nhiên liền bị bạn nhỏ Lý Manh coi trọng bề ngoài xem thường, cu cậu chính lag không ưa nhóc nào bộ dáng khó coi như Vu Dương.

Bạn nhỏ Lý Manh dùng sức giật lại xe lửa trong tay Vu Dương, dùng sức đẩy bé ra, Vu Dương trong tay cầm đồ chơi, nhưng cũng không nghĩ đến Lý Manh ngang ngược sẽ đột nhiên đẩy ngã bé, một tay bé vung lên, xe lửa nhỏ liền rớt trên mặt đất, bạn nhỏ Lý Manh thấy thế liền tiến lên vung tay cho Vu Dương một cái tát, Vu Dương cũng không phải dạng chỉ biết ngậm bồ hòn, trên mặt trúng cái tát bỏng rát, bé vươn chân đem Lý Manh trước mặt đạp ngã, Lý Manh ngồi bệt dưới đất, sau đó òa một tiếng khóc lên.

Ở lúc Lý Manh vụt tay đánh Vu Dương, mọi người đều nhìn qua, Vu Phong và mẹ của Lý Manh vọt đến giữa hai đứa, ba Ninh mẹ Ninh lo lắng hỏi chuyện.

“Làm sao vậy, sao lại thế này, hai đứa nhỏ sao lại đánh nhau chứ?”

Nghe thấy bà ngoại hỏi vậy, bạn nhỏ Lý Manh oa oa khóc lớn chỉ Vu Dương mách, “Bà ngoại, nó đá con!”

Mọi người cũng không phải là có mắt không tròng, trên mặt Vu Dương còn in một cái dấu tay, mẹ Lý Manh kéo Lý Manh vừa ăn cướp vừa la làng, đánh mông cu cậu, hung dữ nói, “Đánh Dương Dương mày còn đi mách à, mẹ bình thường dạy mày thế nào, không cho phép bắt nạt người khác!”

Mẹ Lý Manh là người tính cách hung dữ, cô thấy Vu Dương ngoan ngoãn như vậy cũng thích ngay lập tức, nhưng cô để Vu Dương cùng con mình chơi, giờ thì hay rồi, con trai ngang ngược đánh Vu Dương nhu thuận, cô cũng biết con trai mình gàn bướng phá phách, đây đều là có liên quan đến sự chiều chuộng của người lớn.

Ba Ninh mẹ Ninh cũng là người lý lẽ rõ ràng, thấy cháu trai mình đuối lý trước, cũng không xin thay cho cậu nhóc, Vu Phong là đứa trẻ thế nào bọn họ đều rõ ràng, Vu Dương lại là vừa mới nhận nuôi, tính tình bây giờ còn chưa hiểu hết, con nít đánh nhau đây là rất bình thường, thế nhưng Vu Dương thì phải nói là ngoại lệ. Nguồn :

Vu Dương không giống bạn nhỏ Lý Manh đáng người xong còn vừa ăn cướp vừa la làng, bé không khóc không ầm ĩ, dùng tay nhỏ bụm bên mặt trái bị đáng ngẩng đầu nhìn Vu Phong, ở trong mắt người lớn nhìn ra là đau lòng tủi thân, Vu Phong cũng không nói gì, trực tiếp bế Vu Dương lên, một tai đỡ cái mông nhỏ của bé, một tay nâng đầu bé, để bé đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ anh.

“Chú Ninh, dì, con đưa Vu Dương về nhà Trước.”

Ba Ninh và mẹ Ninh thấy sắc mặt Vu Dương không tốt lắm, cảm giác đứa trẻ này mang đến cho người ta chính là âm lãnh, lúc anh nói chuyện ngắn gọn cũng không biết là tức giận hay gì khác không, bọn họ không giữ Vu Phong lại, nhìn Tiểu Vu Dương ôm lấy cổ Vu Phong không nói chuyện, bọn họ trong lòng áy náy, Lý manh nhóc quỷ này sau khi bị mẹ nhóc đánh mông vẫn đang oa oa khóc lớn.

Ầy, đứa nhỏ này phải khóc ra mới tốt, hay là không khóc ra thì tốt hơn chút đây?

Vu Phong nói xong ôm lấy Vu Dương liền đi ra ngoài, Ninh HIểu Dũng đĩ theo phía sau, mẹ của Lý Manh muốn để con trai mình xin lỗi, thế nhưng Vu Phong đã mang Vu Dương đi rồi, sắc mặt đó cực kỳ không tốt, ánh mắt anh nhìn con trai mình đó là ai oán không gì sánh được.

“A Phong, tôi đi lấy xe ra giúp cậu.”

Ninh Hiểu Dũng xung phong nhận việc cầm chìa khóa xe của Vu Phong từ nơi đỗ lái ra ngoài, Vu Phong không có ý kiến, anh xoa xoa cái đầu nhỏ của bé con, hỏi, “Vu Dương, có đau không?”

Vừa rồi anh không hỏi là bởi vì Vu Dương không có khóc, anh chính là biết Vu Dương không muốn khóc ra trước mặt người khác, ánh mắt ủy khuất đó anh nhìn ở trong mắt.

Vu Dương ngẩng mặt lên, dùng tay nhỏ quệt đi nước mắt từ vành mắt hồn chảy ra, lắc lắc đầu nói, “Anh trai, không……đau.”

Miệng nhỏ còn nói dối mà, lời nói dối này thật không cao minh, Vu Phong dùng ngón cái gạt đi nước mắt trên gương mặt nhỏ ửng hồng của bé, “Nói đau với anh trai cũng không sao, thổi cho em một chút, liền không đau nữa.”

Thổi phù phù hai cái lên sườn mặt trái của Vu Dương, Vu Phong lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé, Vu Dương chớp chớp mắt đen ửng hồng nói, “Anh trai thổi thổi liền không đau.”

Thế là Vu Phong lại thổi hai cái nữa, Vu Dương ôm lấy cổ Vu Phong, dùng khuôn mặt nhỏ đi dụi dụi mặt anh, nhỏ giọng nói, “Anh trai, không đau rồi.”

Ninh Hiểu Dũng đã sớm đem xe lái đến, hắn ấn cái nút hạ cửa sổ xe xuống, thấy hình ảnh Vu Phong và Vu Dương ở một bên cùng nhau, hắn há miệng nuốt hết những lời muốn nói vào trong bụng, thẳng đến khi Vu Pong tự mình đi tới, đây là lần đầu tiên hắn thấy Vu Phong an ủi người khác, co dù đối phương chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng ánh mắt kia lại là ôn nhu trước nay chưa từng có, mà Vu Dương lại là đứa trẻ đáng để người thương yêu, hắn cũng bắt đầu chán ghét thằng cháu ngoại ngang ngạnh phá phách gàn bướng nhà mình mất rồi.

“Ừ, chúng ta về nhà.”

Một câu về nhà chất chứa khát vọng đối với gia đình của hai con người, là khát vọng của Vu Phong, cũng là khát vọng của Vu Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.