Phụ Tử Quan Hệ

Chương 20: Năm mới



Tâm tình của con người còn ảnh hưởng đến sự tốt xấu của bệnh tật, có Vu Phong quan tâm bảo bọc, bệnh của Vu Dương rất nhanh liền khỏe lại, những cũng chưa đạt đến cái loại trình độ nhảy nhót tưng tưng như bạn nhỏ Lý Manh kia, nhưng mà lại khôi phục sắc mặt bình thường, môi vẫn là bởi mấy ngày gần đây sinh bệnh mà hơi hơi tái nhợt chút.

Đưa Vu Dương đến trường vẫn là Vu Phong.

Buổi sáng ở trước cổng trường vừa lúc gặp được Ninh Trạch Minh đưa bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn đi học, anh đi về phía Vu Phong và Vu Dương, bắt chuyện với bọn họ, bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn trông thấy Vu Dương liền kéo tay bé vui vui vẻ vẻ mà đi về phía phòng học bên kia, cậu bé rất cao hứng, mấy hôm nay không gặp được Vu Dương, nhớ Dương Dương lắm cơ.

Vu Dương bị bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn kéo đi, Vu dương và Ninh Trạch Minh lại không hề đi theo, Ninh Trạch Minh ở phía sau dặn dò con trai mình, “Đừng có chạy nhanh quá a, Dương Dương bệnh vừa mới khỏe đó.”

Ninh Thụy Viễn tất nhiên là không thèm nghe, mà Vu Dương lại dừng bước quay đầu nhìn Vu Phong, người kia vẫy vẫy tay với bé, nói, “Đi đi.”

Mỗi khi Vu Phong nói như vậy, Vu Dương mới an tâm mà tiến vào lớp học, Vu Phong luôn nhìn theo bisng lưng bé, mà bé con cũng luôn là đi ba bước ngoái đầu một lần, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Vu Phong nữa.

Bởi vì hiện tại là lớp lớn, giáo viên ở trường đã bắt đầu dạy các bạn nhỏ làm thế nào viết ngang sổ phẩy mác (các nét trong tiếng Hán), Vu Dương dùng vở ô vuông Vu Phong mua cho cúi đầu cẩn thận học tập, đây là một quá trình học tập rất tốt, mà Vu Dương học hành cũng là chăm chỉ chịu khó.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Mùa thu qua đi, mùa đông cũng sắp đến rồi, Vu Phong càng chú trọng chuyện ăn mặc của Vu Dương, mua những mấy chiếc áo khoác dày dày, còn có giày bông nhỏ, trước khi trường học cho nghỉ còn mua cho bé áo phao nhỏ, về mặt ăn mặc đi ở của Vu Dương, Vu Phong cũng sẽ không keo kiệt.

Theo sự bắt đầu của kỳ nghỉ đông, Vu Phong cũng thi cử xong xuôi và nghỉ đông, nghỉ đông cũng có nghĩa là Tết âm lịch năm nay sắp đến rồi, chuyện làm ăn trong quán bar cũng cực kỳ phát đạt, công việc Vu Phong phải bận rộn cực kỳ nhiều, thời gian bình thường anh sẽ ra ngoài để Vu Dương ở trong nhà một mình cả một buổi chiều, hoặc là đưa bé đến nhà Ninh Trạch Minh, để bọn họ trông Vu Dương, mà Vu dương nhu thuận như vậy cũng sẽ không làm ra việc gì to tát.

Vu Phong thông thường sẽ vào mười giờ tối từ quán bar đi ra, công việc tiếp sau trên cơ bản sẽ giao cho quản lý phụ trách.

Gió rét vù vù thổi, mùa đông ở Châu Giang tam giác châu bên kia sẽ không đổ tuyết, nhưng gió đêm lớn, thổi đến độ khiến người phải rùng mình, Vu Phong mặc là áo gió, cơ mà trong xe anh có hệ thống sưởi thì sẽ không quá lạnh, sau khi xuống xe, từ ghế sau lấy ra chiếc áo khoác lớn, đi đón bé con về nhà.

Hiện tại về cơ bản là có rất ít thời gian phải đến quán bar buổi tối, cũng rất ít khi làm phiền mẹ Ninh trông Vu Dương, dù là nói Vu Dương không khóc không quấy, rất dễ chăm, nhưng cứ mãi nhờ người vả người khác cũng không tốt, Vu Phong trước nay không thích làm phiền người khác cho lắm, cũng là nhìn vào điểm Vu Dương không ghét Ninh Thụy Viễn mới đưa bé đến nơi này, đến giờ đã qua nửa năm, bé con vẫn là không quá tiếp cận những bạn nhỏ khác, như là các bạn nhỏ thường hay chơi đùa dưới lầu trong tiểu khu, Vu Dương căn bản không muốn qua chơi chung cùng với bọn chúng.

Vu Phong rất hiểu Vu Dương, cũng không bắt ép Vu Dương đi chơi cùng với bạn nhỏ nào, chỉ cần bé nguyện ý, chỉ cần bé cảm thấy vui vẻ thì cũng không hề gì, trái lại bọn họ mỗi ngày đều trải qua thật tự tại. Phía nam bên này không như phía bắc kia, vừa đến mùa đông liền có hệ thống sưởi cung cấp, ở bên này về cơ bản thì không có, chỉ cần gió vừa thổi liền chảy nước mũi mãi thôi, hiện tại dưới mũi đều bắt đầu bị viêm rồi, Vu Phong nhìn mà cũng không có cách, chỉ có thể đến quầy thuốc mua cho bé thuốc mỡ tiêu viêm về bôi.

Về đến nhà đã là mười rưỡi tối rồi, bé con vẫn còn tinh thần sáng láng ôm lấy cổ Vu Phong.

Trong nhà đều đóng hết cửa sổ, hơi lạnh bên ngời cũng không thể nào thổi vào được, vừa về đến nhà ấm áp thực sự cũng dễ chịu, nhưng mà thể chất của Vu Dương vẫn là không thể để bé bị lạnh, Vu Phong liền để bé ngồi vào trong chiếc chăn trên sô pha, lại còn bật lò sưởi, đem xung quan sưởi đến là ấm áp, anh thì đi tắm rửa trước, trong phòng tắm sau có hơi nước hun qua sẽ không lạnh như vậy nữa, Vu Phong cũng là sợ bé con sinh bệnh, làm phòng tắm ấm lên mới tắm rửa cho bé con.

Vu Phong theo như tốc độ bình thường tắm xong sau khi chuẩn bị ổn liền bắt đầu xả nước cho Vu Dương, khoác áo ngủ của anh đi lấy quần áo cho Vu Dương. Tấm thảm điện mua vào đoạn thời gian trước cũng đã trải ra, anh có đôi khi buổi tối phải ra ngoài, bé con một mình ngủ cũng rất ấm áp, liền vào trong siêu thị mua một tấm thảm điện, chất lương thượng đẳng.

Vu Dương ở trên sô pha ôm cuốn sách tranh mà bé đã có thể xem hiểu an tĩnh đọc, Vu Phong cũng không dám cởi quần áo của bé ở trong phòng khách, đành phải mang bé vào phòng tắm mới cởi quần áo, Vu Phong vừa mới tắm xong, trong phòng tắm còn rất ấm, tuy rằng có máy hút gió, nhưng không ảnh hưởng đến độ ấm bên trong, Vu Dương cởi sạch sẽ ra cũng sẽ không cảm thấy lạnh, Vu Phong dùng khăn lông vắt nước lên thân thể nhỏ nhắn của bé, gội đầu, rửa mặt, tắm táp, rửa tiểu kê kê, rửa chân nhỏ, những nơi này Vu Phong đều sờ qua, chạm qua, cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, trái lại bọn họ bây giờ rất quen thuộc.

Sau khi tắm rửa xong Vu Phong mặc vào áo quần mùa thu cho Vu Dương, sau đó ôm bé lên giường đã ấm lên, lại còn dùng chăn đem bé trùm đến kín kín kẽ kẽ, cứ mãi dặn dò Vu Dương không được lộn xộn, Vu Dương cười ha hả gật đầu nói vâng, khuôn mặt nhỏ vì tắm rửa mà hồng như dặm phấn, hiện tại cũng càng ngày càng nõn nà, Vu Phong mỗi lần trước khi đi ngủ đều sẽ miết nhẹ một cái trên mặt bé.

Đem cửa trong nhà khóa kỹ, lại làm xong những chuyện khác, Vu Phong mới leo bên giường, trước khi đi ngủ anh thích xem tạp chí một chút, Vu Dương gác đầu lên chiếc gối nhỏ của bé mà ngủ, xem xong tạp chí, Vu Phong mới tắt đèn đầu giường đi ngủ, Vu Dương còn chưa ngủ, cảm giác được Vu Phong nằm xuống, bé liền nhích về phía Vu Phong, Vu Phong rất tự nhiên mà đem bé con ôm vào trong ngực, sau đó bảo trì tư thế này đến khi trời sáng, đương nhiên, trong khi ngủ vẫn là sẽ động một chút, trở mình gì đó, càng nhiều thời gian hơn là Vu Dương trở mình.

Tết âm năm ngoái, Vu Phong ra ngoài đi du lịch, về phần đi đâu thì đám bạn đều không biết, nhiều nhất cũng chỉ nhận được điện thoại chúc Tết đúng ngày ba mươi gọi tới, nghe được nhiều nhất cũng lag ba chữ “Chúc năm mới”, anh đi đến những nơi nào du lịch cũng không nói cho bạn bè khác, cơ mà nếu như bọn họ hỏi đến, anh vẫn sẽ nói cho.

Mà năm nay, Vu Phong không có dự định đi di lịch, ban đầu anh cũng không nghĩ đến muốn đi du lịch. Thứ nhất là tình huống thân thể Vu Dương không thích hợp đi du lịch đường dài, thứ hai là năm đầu tiên anh cùng Vu Dương đón Tết, anh cảm thấy vẫn là hai người đón Tết ở trong nhà tốt hơn. Bởi dĩ vãng đều ở bên ngoài tùy tiện dong chơi, nhìn nhà này vui vẻ nhà kia buồn sầu, quan khán phong thổ nhân tình các nơi, các loại tập tục đón Tết khác nhau, chẳng qua vẫn là dùng một câu nói khái quát: bất kể là bần cùng hay là giàu có, bất kể là phương nam hay là phương bắc, Tết âm lịch đều nhất định là náo náo nhiệt nhiệt.

Thấy qua rất nhiều tập tục đón năm mới các nơi, nhưng mà tóm lại một câu nói, chuyện đón Tết này ở cả Trung Quốc chẳng hề thay đổi bao nhiêu, phương bắc phổ biến là ăn sủi cảo, ở phương nam thì không giống vậy.

Vu Dương đối với Năm Mới lại càng không có khái niệm, bé thực mê mang mà theo Vu Phong vào trong siêu thị mua một đống lớn đồ đạc, sau đó nhìn những đồ kia từng cái một dọn vào trong nhà, trong nhà cũng mời người đến dọn dẹp, bé con cũng muốn giúp đỡ, cơ mà dưới ánh mắt sắc bén của Vu Phong, vẫn là đem tay nhỏ đút lại vào túi, cọ đến trước mặt Vu Phong muốn anh bế, Vu Phong bế bé con, nhưng mà là đem bé bế lên trên bàn lót đệm mềm, cảnh cáo bé không được phép đi xuống, sàn nhà quá bẩn, còn cần phải quét dọn nữa.

Trông trong ngoài ngoài căn hộ này đều dọn sạch một phen, nghiễm nhiên là rực rỡ hẳn lên, còn từ chợ hoa chọn mua hai chậu quất vàng và một bó hoa đào, mang ý nghĩa có khởi đầu tốt, Vu Phong mang theo Vu Dương dán câu đối xuân ở hai bên cửa chính vào hôm ba mươi này, đồng dạng, mỗi cánh cửa trong nhà lại dán chút hình cát tường như ý.

Vu Dương mặc như viên cầu tuyết theo bên cạnh Vu Phong giống như tiểu thư đồng cầm keo sữa theo phía sau, bộ dáng kia hẳn là cao hứng biết bao, thấy Vu Phong dán các loại tranh ở trên cửa trong nhà, liền chỉ bàn học nhỏ của mình, “Anh ơi, ở kia có thể dán hình không?”

Vu Phong đối với Tết nhất phải dán câu đối với cả tranh cát tường như ý này nọ thế nào vẫn là không có bao nhiêu khái niệm, tiện tay liền đem hình còn lại dán ở trên sàn nhà cạnh chân bàn, Vu Dương ngồi xổm xuống trái ngắm phải ngắm, cảm thấy rất tốt, Vu Phong cũng không cảm thấy đột ngột, cứ vậy đi, kỳ thật cũng rất đẹp, một lớn một nhỏ đang nghiên cứu vị trí dán hình, Vu Phong nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Vu Dương, sau đó đứng dậy quét mắt nhìn cả gian nhà, đã rất có không khí Năm Mới rồi, lại bày thêm đồ liền trông thật xinh đẹp.

Vu Phong nhận lấy keo sữa trên tay Vu Dương rồi bảo bé, “Được rồi, bây giờ là bốn giờ chiều, đi lấy quần áo mới chúng ta tắm rửa trước, sau đó lại ăn cơm tối a.”

Bọn họ ăn chính là bữa cơm đoàn viên, bữa cơm đoàn viên của hai người.

Đối với gai đình thông thường mà nói, ba mươi Tết này này đều sẽ cầm đồ cúng đi bái tế tổ tiên, nhưng bọn họ đối với gia đình thứ này không có cảm giác, tổ tiên gì đó cũng không có, Vu Dương chính là đời đầu tiên của anh, tổ tông không có thì bọn họ tự sáng tạo, nhưng hiện tại bọn họ không cần những thứ phức tạp này, bọn họ chỉ cần đón một Năm Mới đơn giản là được.

Sáu giờ tối, bữa cơm đoàn viên của Vu gia chính thức bắt đầu. Bạn đang �

Vu Dương mặc quần áo mới Vu Phong mua cho bé dùng đũa gắp miếng thịt nóng nóng đưa vào cái miệng nhỏ, món bọn họ ăn hôm nay là lẩu, nguyên liệu đều là Vu Phong buổi chiều tự mình chuẩn bị, đồ có thể nhúng có thịt gà, thịt cá, thịt ba chỉ, còn có tôm tươi, các loại thịt viên, nấm hương rau xanh khác.

Hai người năm có thể không nhiều, nhưng mà hiện tại là hiện tại là ba mươi Tết đầu tiên bọn họ cùng trải qua, Tết này nhất định phải ăn thật ngon, bé con cả một buổi tối đều cười ha ha, khóe miệng Vu Phong cũng cong lên trên, hóa ra Năm Mới ăn cơm đoàn viên là loại cảm giác này, trong lòng thật ấm áp.

Tám giờ tối, trong tiểu khu có tổ chức bắn pháo hoa ở khaorng đất trống, Vu Phong bế Vu Dương đứng ở trên ban công ngắm pháo hoa rực rỡ ở trên bầu trời tối mịt bắn ra ánh sáng màu mê nhân.

Vu Phong nhẹ giọng hỏi Vu Dương, “Có đẹp không.”

Vu Dương ngẩng đầu nhìn pháo hoa trả lời, “Đẹp.”

Trong thành phố cấm bắn pháo nổ, thời điểm mười hai giờ không hề nghe thấy tiếng pháo nổ, Vu Phong và Vu Dương ngồi ở trên sô pha trong nhà vừa xem vãn hội liên hoa mừng xuân vừa đón giao thừa, qua mười hai giờ Vu Dương liền buồn ngủ vô cùng rúc ở trong lòng Vu Phong thiếp đi, rồi sau đó Vu Phong cũng quyết định đi ngủ, vẻ mỹ lên của pháo hoa bên ngoài như hoa quỳnh vừa nở vẫn là lưu lại trong đầu bọn họ thời khắc duy mỹ.

Nhẹ nhàng đặt Vu Dương lên giường, dẹm kỹ chăn, Vu Phong từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hồng bao, lại lấy ra mấy tờ tiền giấy một trăm tệ từ trong ví gấp chỉnh tề đặt vào trong, gói lại, sau đó nhét xuống dưới chiếc gối đầu nhỏ của Vu Dương.

Vu Phong cúi đầu hôn hôn trán Vu Dương, nhẹ giọng nói, “Năm mới vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.