Phụ Tử Quan Hệ

Chương 25: Tan học



Vu Phong dịp tháng tư tháng năm này đang phải chạy luận văn, trình độ luận văn của anh rất cao, giáo viên chỉ chỉ ra một chút trên luận văn của anh một lần, lại sửa chữa một lần liền để anh qua, đến sau khi biện hộ rồi lại về trường cũng không có vấn đề. Giảng viên đại học đều không quá nhớ được học sinh của mình, Vu Phong bình thường tiếp xúc cùng giáo viên không nhiều, hơn nữa anh không phải học sinh tốt ham học hỏi, anh cũng không cần mỗi ngày đều hỏi giáo viên, sinh viên đại học đều có cách nghĩ của riêng mình, bọn họ càng nhiều hơn là thảo luận cùng bạn học và thực tiễn.

Luận văn tốt nghiệp viết xong chẳng khác nào đã tốt nghiệp, trước khi chụp ảnh tốt nghiệp và thi biện hộ anh cơ hồ không về trường.

Vào dịp đầu tháng ba anh liền cùng Bao Văn Sanh chuẩn bị chuyện mở công ty, Bao Văn Sanh một năm này yên ắng khiến hắn học được không ít thứ, hơn nữa chuyên ngành của hắn thì hắn học càng nhanh, mở công ty tuy rằng không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng không làm khó được hắn, vả lại hắn cũng phát hiện mình rất thích hợp xã giao. Tháng tư hắn bắt đầu rời khỏi công ty gia tộc, không cần một phân tiền nào trong nhà tự mình thành lập công ty nhỏ, một hành động này khiến phần lớn nhân viên trong gia tộc rơi vỡ mắt kính, cơ mà có một ít là vui sướng khi người gặp họa, có một ít không tỏ thái độ, tự mình làm chuyện của mình.

Kế hoạch nguyên bản là Vu Phong với Bao Văn Sanh cùng nhau thành lập công ty, nhưng mà sau đó cũng có lẽ bởi vì quan hệ trong nhà, Lưu Khả Khánh cũng gia nhập hàng ngũ bọn họ, công ty mới này đã chỉ có ba người, bọn họ là ông chủ cũng là nhân viên. Công ty thành lập nên cũng không dễ dàng, phải chạy tới cục công thương, phải ứng phó các loại kiểm tra của Chính phủ, phải chuẩn bị hợp đồng, càng quan trọng hơn chính là bọn họ cần khách hàng, kiến lập quan hệ khách hàng với công ty khác, hiện tại trong điểm ban đầu của họ đặt ở khách hàng ngắn hạn, lâu dài một chút là hi vọng có thể đem khách hàng ngắn hạn thành bạn hàng trường kỳ.

Phạm vi kinh doanh của công ty bọn họ kỳ thật chính là sản phẩm điện máy, trong nhóm này bọn họ đều nhận thấy tương lai ngành sản xuất này sẽ phát triển rất nhanh, hơn nữa gia đình hiện tại càng ngày càng có yêu cầu cao đối với chất lượng sinh hoạt, họ muốn thông qua nỗ lực của mình sáng lập ra thương hiệu và danh tiếng thuộc về chính mình, sau đó phát triển công ty của riêng mình.

Vì danh tiếng bước đầu của công ty, Bao Văn Sanh và Lưu Khả Khánh chạy tới Hồng Kông một chuyến, họ muốn lấy được quyền đại diện trong nước của thương hiệu điện gia dụng nổi tiếng nào đó, sau khi bọn họ tiêu tốn mất một tháng, công ty HH Hồng Kông cùng công ty nhỏ của bọn họ đã ký kết hợp đồng quyền đại lý trong nước.

Công ty họ tuy nhỏ, nhưng điện gia dụng cũng không coi là món nhỏ, công ty ngoại trừ địa điểm văn phòng năm mươi mét mặt bằng ra, còn có một cái kho hàng lớn, bên trong chất đống hàng HH bọn họ mua về từ Hồng Kông, có lẽ là bởi vì chưa từng làm ăn, mới ban đầu vẫn là sẽ có hiện tượng hàng hóa ứ đọng, bởi vì bọn họ là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, mới ra lập nghiệp khó tránh khỏi sẽ có không ít ông chủ không nể, mất đi rất nhiều cơ hội hợp tác.

Nhưng mà công ty do Vu Phong xuất mã lại có cơ hội hợp tác, có mấy khách hàng làm cửa hàng lớn còn có ý cùng bọn họ phát triển quan hệ hợp tác trường kỳ, đơn hàng của công ty dần dần có khởi sắc, cũng rốt cuộc nhìn thấy một chút thành quả vất vả, nhóm người Vu Phong đều gầy đi mấy vòng, mẹ của Bao Văn Sanh bao lần muốn đến công ty họ thăm nhóm của con trai, nhưng đều bị điện thoại từ chối.

Lễ Quốc khánh càng là thời gian cao điểm mua sắm đồ gia dụng, bọn họ xuất ra hạng mục ưu đãi chiết khấu, còn mời hai nhân viên thúc đẩy bán hàng đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cho họ, bởi vì HH Hồng Kông là thương hiệu nổi tiếng, người biết nhãn hiệu này cũng nhiều, là nhãn hiệu lâu năm rồi.

Theo nghiệp vụ của công ty càng ngày càng nhiều, áp lực của công ty liền càng ngày càng lớn, hơn nữa người bọn họ cần tuyển dụng cũng càng ngày càng nhiều, như nhân viên nghiệp vụ, nhân viên bộ phận khách hàng, quản lý tiêu thụ, cùng với chủ quản bộ phận quản lý chất lượng đều là nhân viên mà bọn họ phải tuyển dụng. Bọn họ nhất định phải thông qua thủ đoạn nào đó giữ chân khách hàng, đồng thời cũng phải tuyên truyền thương hiệu này trong nước, hơn nữa nhất định phải thiết lập bộ phận sau tiêu thụ của bọn họ, phương án này là do Lưu Khả Khánh nghĩ ra, bọn họ đều không còn là đứa trẻ chỉ biết dựa vào gia đình nuôi sống năm ấy nữa, cái gọi là một lần vấp ngã, một lần khôn ra đại khái chính là như vậy, cũng chẳng qua chỉ là như vậy, cha mẹ không ở bên cạnh, bọn họ càng phải vượt qua cuộc sống của chính mình, hơn nữa còn phải trải qua vui vẻ hơn tự do hơn bất cứ ai khác.

Khó khăn nhất chính là thời kỳ lập nghiệp, nhóm người Vu Phong chẳng phân ban ngày tăng ca thêm giờ cũng coi như vượt qua, trong vòng nửa năm, công ty họ chỉ có mấy chiếc ghế nhựa đến sô pha da bò hiện tại, từ tầng lầu nhỏ cũ kỹ năm mươi mét vuông đến cả tầng hai trăm năm mươi mét vuông, đây xem như là bước nhảy vọt về chất, có lẽ đây cũng có quan hệ với việc bọn họ biết sử dụng tài chính, dưới sự kiên trì của Vu Phong, bọn họ mua lại tầng lầu này, trang hoàng và cải tạo bên trong sẽ không ảnh hưởng đến quản lý nghiệp vật của tòa nhà.

Hơn nửa năm trôi qua, điều bọn họ phải làm chính là trước phải đem tài nguyên vốn có và khách hàng của công ty ổn định lại, làm tốt phục vụ sau tiêu thụ của họ, sau đó đem quản lý nội bộ công ty hướng đến phương hướng phát triển khoa học hóa, cứ như vậy tất cả mọi chuyện đều sẽ chỉnh lý thuận một chút, tố chất nhân viên nghiệp vụ tùy theo công ty càng ngày càng ổn định mà tăng lên, nếu mà cao thì một tháng cũng có thể lấy được phần trăm từ từ vài ngàn đến một vạn, Vu Phong, Bao Văn Sanh cùng cả Lưu Khả Khánh làm ông chủ bọn họ đều không phải người keo kiệt, biết trọng dụng nhân tài, đương nhiên, là nhân tài có thể kiếm tiền cho bọn họ, dù sao bọn họ mở công ty cũng không phải để hụt vốn.

Trong hơn nửa năm Vu Phong bận rộn này, Vu Dương từ lớp hai lên lớp ba, bé con trong một năm cao lên một centimet, đối với Vu Phong mà nói đây là chuyện đáng chúc mừng, khi tăng ca đến chín giờ tối, anh đến tiệm máy chơi game mua chiếc máy chơi game tiểu bá vương cho Vu Dương, Vu Dương đối với sự vậy mới lạ vẫn rất hiếu kỳ, mỗi khi đến thứ bảy chủ nhật đều rúc trong nhà làm bài tập, chơi trò chơi, bé biết Vu Phong bận, không ồn đến anh cũng không quấy rầy anh. Bé cũng không muốn làm phiền người khác, đơn giản cũng chỉ ở trong nhà, mãi đến khi chú Ninh Hiểu Dũng tới đón bé đến nhà đối phương ăn cơm.

Sau bao lần Ninh Hiểu Dũng đến, Vu Dương cũng liền biết được Vu Phong rốt cuộc bận rộn bao nhiêu, có khi Vu Dương ở tại nhà Ninh hai tối cũng không gặp được Vu Phong, có một lần dài nhất là một tuần, nhưng bé mỗi ngày buổi tối trước khi đi ngủ đều sẽ gọi điện thoại với Vu Phong, thanh âm của Vu Phong luôn thanh thanh lãnh lãnh, nhưng đến Vu Dương chỗ này chính là thanh âm kiểu ấm áp, mỗi khi Vu Dương buông điện thoại xuống Ninh Thụy Viễn đều sẽ nhìn bố cậu nhóc, “Bố ơi, vì sao chú Phong nỗ lực làm việc như vậy, bố lại ở trong nhà lười biếng nha?”

Sau đó, ông bố Ninh Trạch Minh rất 囧 mà nhìn con trai mình, giải thích, “Bố chỉ là không bận như vậy mà thôi, không phải lười!”

Trọng điểm là muốn nhấn mạnh hai chữ ở phía sau.

Khi Vu Dương ở sống ở nhà Ninh đều là cùng nhau ngủ với Ninh Thụy Viễn, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau chơi, từ sau lúc lên lớp ba tiểu học cùng lớp, bọn họ liền quen đến không thể quen hơn, ở trường học cùng nhau làm bài tập, ở nhà cùng nhau ăn cơm, à, có khi, bạn nhỏ Lý Manh còn chạy tới góp vui, cũng may mắn gia đình cậu nhóc sống ở xa, không thì ba người họ ngày ngày liền rúc ở một chỗ chơi game không chừng.

Vu Dương cũng biết lấy game tiểu bá vương của mình cùng mọi người chơi với nhau, chẳng qua so với chơi game, bé càng thích gấp giấy hơn, môn tự nhiên là môn mà bé thích học nhất, cô giáo môn tự nhiên sẽ dạy bọn họ gấp giấy, Vu Dương bắt đầu từ tiết học đầu tiên liền phi thường yêu, bé còn cảm thấy cô giáo dạy chưa đủ nhiều, còn bảo chú Ninh Hiểu Dũng mua sách dạy gấp giấy cho bé, Ninh Hiểu Dũng luôn chiều Vu Dương, đối với yêu cầu của Vu Dương anh ta đều sẽ không cự tuyệt, hơn nữa yêu cầu Vu Dương đề cập với anh ta ít đến đáng thương, anh ta cũng sắp cảm thấy mình có phải không nhận được sự hoan nghênh của trẻ nhỏ.

Học theo sách dạy gấp giấy, Vu Dương đã học được gấp rất nhiều loại hình dạng, có máy bay, có thuyền con, có bồ câu, có miếng đậu hũ, có ếch xanh, giỏ hoa, còn có hoa hồng các loại, Vu Dương chơi không biết mệt, chẳng qua Vu Phong bận rộn sự nghiệp, đối với sở thích của Vu Dương cũng không quá chú ý, mỗi khi về đến nhà tắm rửa một cái liền đi ngủ, có khi nghĩ đến bé con không ở bên cạnh, chỉ đành ôm lấy hít ngửi tấm chăn lưu lại mùi hương cơ thể của bé con để vào giấc, kết quả như vậy tất nhiên là chuyện tốt, anh đều sẽ ngủ đến trời sáng choang, Vu Dương ở nhà Ninh trước khi đi học, anh sẽ gọi điện cho bé con, sau đó anh sẽ lại bước vào một ngày bận rộn.

Thời gian xa cách dài nhất chính là khi anh đi Thượng Hải công tác, bởi vì nhà xưởng bên đó muốn sản xuất máy loại mới, đối với chất lượng Vu Phong là kiểm định nghiêm ngặt, anh cùng Bao Văn Sanh cùng đi đến bên kia một chuyến, bởi vì còn có nhiệm vụ khai thác khách hàng mới, bọn họ cũng liền nán lại thêm mấy ngày, hai ngày liên tục cùng ông chủ lớn uống rượu, khi trở về dạ dày đều cảm thấy khó chịu, cơ mà vẫn may bọn họ còn lấy được đơn hàng về, đây là một khởi đầu thuận lợi, chẳng qua, thân thể vẫn là rất quan trọng, Vu Phong nghĩ đến Vu Dương trong lòng liền nhớ tới sau khi xuống máy bay phải mua chút đồ bổ dưỡng ăn, Vu Dương cũng phải bồi bổ thêm.

Lễ Quốc khánh qua đi, Vu Phong dù bận nhưng thời gian vẫn sắp xếp được, dù sao gần đây mới tới một quản lý nghiệp vụ rất giỏi giang, anh có thể không cần thường xuyên ra ngoài xã giao, có thời gian ở nhà cùng Vu Dương đọc sách làm bài tập.

Sau khi lễ Quốc khánh trôi qua liền bắt đầu trở lạnh, gió thổi buổi sáng đều rất lạnh, nếu như không mặc thêm chiếc áo khoác thì rất dễ bị cảm mạo, đã có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ nhiều năm, Vu Phong đã biết nên làm sao để Vu Dương thêm quần áo và bớt quần áo vào thời điểm thích hợp.

Hôm nay lượng công việc làm xong trước hạn, Vu Phong rời khỏi công ty trước giờ.

Vì công việc, anh đã đổi một chiếc xe con màu trắng bạc, anh đậu xe ở một bãi đậu xe không xa trường học. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Áo khoác tây trang được vắt ở trên lưng ghế, anh xuống xe quyết định đến cổng trường đón Vu Dương tan học, nhìn nhìn đồng hồ, còn mười phút nửa mới cho phép học sinh ra khỏi trường, từ nơi này đi đến trường của Vu Dương cũng chẳng qua có ba phút lộ trình, Vu Phong cởi cúc áo sơ mi trên cùng, dùng bước đi ưu nhã mà bước về phía cổng trường.

Người lăn lộn từ trong xã hội ra, chỉ người mặc chính trang lên, thoạt nhìn đều là nhân mô cẩu dạng, huống chi là Vu Phong vốn chính là người tố chất tương đối cao, anh dáng vẻ đường đường, mỗi một bước đều mang theo một loại khí thế riêng biệt, chẳng có ai sẽ nghĩ đến anh chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học tốt nghiệp chưa đến một năm, cảm giác khí thế này tạo cho người khác chính là người lãnh đạo cấp trên, chính là lãnh đạo vàng người nước ngoài thích nói nhất, nhìn đã thấy giống.

Vu Phong đứng trong một số các bác gái chờ con cháu tan học đó là có vẻ hạc trong bầy gà, hơn nữa ánh mắt của các bác gái đều không mang ý che đậy, liền thẳng tắp đem Vu Phong từ đầu đến chân nhìn xem một lượt, có mấy người còn tiến lên bắt chuyện, muốn hỏi thăm Vu Phong có phải là đến đón con của họ hàng tan học không, như vậy bọn họ liền có cơ hội giới thiệu con gái và cháu gái mình cho Vu Phong, chàng đẹp trai như thế này bọn họ cũng không muốn bỏ qua, ăn không được cũng phải nhìn cho được nha. (ý là các bác già rồi ko lấy được anh nhưng muốn con cháu lấy anh về để ngắm)

Cơ mà Vu Phong vừa mở miệng liền khiến bọn họ phải đánh trống lui quân, anh bình tĩnh mà nói, “Tôi là tới đón con trai tôi tan học.”

Các loại đáng tiếc, các loại tiếc hận, các loại than thở vào một khắc kia đồng loại rơi xuống, lòng các bác gái ai oán.

Tiếng chuông tan học vang lên, ánh mắt mọi người đều đặt ở cánh cổng trường học đang chậm rãi mở ra, không đến hai phút, đã trông thấy một hai học sinh tiểu học lớp có vẻ lớn từ bên trong chạy ra ngoài cổng, các bác gái đón không phải học sinh lớp trước, chính là những đứa nhỏ lớp một lớp hai, thời điểm trẻ con tan học tuy chưa đến giờ tan sở cao điểm, nhưng xe cộ trên đường cái vẫn rất đông, bọn họ không yên tâm được, hiện tại một gia đình chỉ có thể sinh một con, không nâng niu cháu mình, lẽ nào còn phải nâng niu tảng đá sao?

Vu Dương không ham vội, bé luôn sẽ thu thập xong đồ của mình mới rời khỏi phòng học, chủ nhiệm lớp cực kỳ thích dạng trẻ nhỏ thế này, luôn khen bé, đứa trẻ trong gia đình đơn thân luôn sẽ sớm thành thục hơn đứa trẻ trong gia đình bình thường. Bé hôm nay là muốn về nhà, nhưng bé không biết Vu Phong về nhà lúc mấy giờ, trong tủ lạnh luôn để thức ăn nấu sẵn, Vu Dương chỉ cần nấu cơm rồi hâm nóng thức ăn là được, tuy rằng Vu Dương không để ý, như như vậy bao giờ cũng không quá tươi ngon, bé rất lâu rồi không cùng ăn cơm với anh trai, nghĩ đến Vu Phong tối nay lại rất muộn mới trở về, bé gục đầu rũ vai tinh thần ỉu xìu mà đi ra cổng trường.

Chẳng qua, khi nhìn thấy ở cổng trường có đứng một người đàn ông đĩnh bạt anh tuấn, bé bày ra khuôn mặt tươi cười nhào qua, chẳng quản ánh mắt người khác ôm lấy hông Vu Phong,mặt cọ cọ ở trước ngực anh, gọi, “Anh.”

Vu Phong xoa xoa đầu bé, anh biết mấy ngày này tương đối bận, lúc về nhà bé con đều tự giác leo lên giường đi ngủ, khi bé thức dậy Vu Phong đã làm xong bữa sáng ra ngoài đi làm rồi, khó có khi rút thời gian đón Vu Dương tan học, tất nhiên là phải làm nũng rồi, Vu Phong đối diện với sự làm nũng của Vu Dương cũng không có bất cứ sự không thích ứng nào, khóe miệng gợi lên một độ cong nho nhỏ, nói với Vu Dương, “Về nhà a.”

Sau đó, Vu Dương đỏ mặt ngẩng đầu gật gật đầu với Vu Phong, “Ưm.”

Vu Phong cởi xuống cặp sách của Vu Dương treo trên khuỷu tay, sau đó dắt tay bé con đi về phương hướng bãi đậu xe.

Vu Dương khẽ lắc hay cái tay đang nắm nhau, đi rất nhẹ nhàng, cùng về nhà với anh trai, thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.