Phụ Tử Quan Hệ

Chương 29: Chọc thủng



Trừ mấy người bạn thân của Vu Phong, chỉ cần anh không nói, cũng không có ai biết tình huống gia đình của anh, ngay cả Vu Dương cũng không biết, về phần cậu sẽ không biết một mặt là Vu Phong không cố ý nói ra, mà Vu Dương cũng chẳng bận tâm, cậu chỉ cần ở lại bên cạnh Vu Phong là được.

Vu Dương đang vây trong bận rộn năm ba cao trung mỗi ngày đều về nhà rất muộn, mỗi khi ở trường làm đề thi làm đến sáu rưỡi tối, về nhà đều đã hơn bảy giờ rồi, cậu đã rất lâu không xuống bếp, kỳ thật ở trong nhà trên cơ bản cũng không cần cậu xuống bếp.

Cơ mà tối hôm nay không quá giống như bình thường, thế nào không giống nhỉ?

Khi mở cửa nhà ra trong nhà tối mịt một mảnh, Vu Phong còn chưa về nhà. Vu Dương tuy rằng rất bận, bình thường cũng có Vu Phong chăm sóc, cậu vẫn rất độc lập, biết làm việc nhà, biết quan tâm người khác, ở cái nhà này, chỉ có làm như vậy tương lai của cậu và Vu Phong mới có thể duy trì càng dài lâu, quan hệ của bọn họ không chỉ phải duy trì tấm lòng, còn phải giữ gìn sinh hoạt, quan tâm từng chút từng chút, tích lũy từng chút từng chút, sau khi tích lũy từng ngày liền biết được cảm tình của bọn họ sâu đến chừng nào, có lẽ độ sâu này như cái động không đáy kéo dài vô hạn vậy, đây cũng là chuyện bọn họ vui vì thấy được thành quả, đặc biệt là Vu Phong.

Vu Dương tạm thời buông sách vở xuống bận rộn trong bếp một tay kẹp di động một tay xào thức ăn, cuộc điện thoại này là cậu gọi cho Vu Phong, kết quả như cậu nghĩ, Vu Phong tối nay phải xã giao, buổi tối không về nhà ăn cơm, Vu Dương dùng giọng nói trầm trầm đã thành hình của mình bảo với anh đừng uống nhiều rượu, không tốt cho thân thể.

Vu Phong năm nay đã ba mươi mốt rồi, ầy, quanh người càng ngày càng nhiều hoa đào, nhìn đến độ Vu Dương cũng cảm thấy lóa mắt, gác điện thoại, tiếp tục xào thức ăn của cậu.

Bưng thức ăn đến bàn ăn, dọn cơm xong, lại cởi tạp dề xuống, Vu Dương muốn cầm đũa lên ăn cơm, liền nghe thấy chuông cửa vang lên, Vu Dương thầm nghĩ không thể nào là Vu Phong, bọn họ vừa gọi điện thoại xong, cũng không thể nào là bạn thân Lý Manh và Ninh Thụy Viễn của mình, vậy không lẽ là bọn chú Ninh Hiểu Dũng?

Rất nhanh, Vu dương liền phủ định đáp án này, bởi vì các chú ấy đến nhà đều sẽ gọi điện đến trước, sẽ không lỗ lỗ mang mãng liền xông tới nhà, đương nhiên, ngoại trừ chú Ninh Hiểu Dũng, chú ấy tương đối cẩu thả, mấy năm gần đây, cái chú cẩu thả này cũng phát triển không tồi, cũng đã có bạn gái, chính là vẫn chưa tiến vào đại điện kết hôn.

Vu Dương hiện tại cũng coi là người thành niên, đối với người tới thăm hỏi tất nhiên là không sợ, huống chi cậu còn không biết người ấn chuông ngoài cửa là ai, từ mắt cửa nhìn ra, là người đàn ông ăn vận chỉnh tề, hơi có tuổi, Vu Dương cảm thấy đối phương sẽ không gây nguy hiểm với mình liền mở cửa ló đầu ra hỏi đối phương, “Xin chào, bác tìm ai?”

Đối phương là một người đàn ông rất biết mỉm cười, mới rồi từ trong mắt cửa nhìn không ra diện mạo đối phương, bây giờ nhìn gần, Vu Dương cảm thấy bộ dáng ông và Vu Phong có chút tương tự, đối phương vóc người cao gầy, như là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, phía sau còn đứng một người đàn ông trẻ càng thêm tương tự với Vu Phong, tuổi tác xấp xỉ với Vu Phong đi, đường nét trên mặt cũng rất lãnh ngạnh, cơ mà dù sao người không giống, Vu Dương cảm thấy người này bộ dáng có chút tướng khắt khe.

Người đàn ông rất biết cách cười kia thanh âm rất dịu dàng, ông lễ độ cười nói với Vu Dương, “Chào cháu, đây là nơi Vu Phong ở đi, tôi là tới tìm nó.”

Vu Dương đang cân nhắc có nên để đối phương vào hay không, cậu cau này đáp lại, “Xin hỏi các bác tìm anh ấy có chuyện gì sao? Anh ấy hiện tại không có nhà.” Trong ý nói chính là hi vọng đối phương đánh trống lui quân.

Vu Dương không quá hiếu khách, cậu không thích tiếp đãi người không quen biết, cơ mà so với khi nhỏ bây giờ cậu đã tốt hơn nhiều rồi, chí ít sẽ không sợ hãi đông người, đối mặt người xa lạ còn có thể lễ phép hồi đáp, dù sao bây giờ không phải tám tuổi, mà là mười tám tuổi, lại qua hai tháng nữa là phải thi lên cao, phải đi bước đầu tiên trong đời người, một bước vô cùng quan trọng.

Tuy rằng mọi người đều biết, Vu Dương cứ coi như thi không tốt, sau lưng cũng còn có Vu Phong chống đỡ, thế nhưng trong lòng Vu Dương cũng không yếu đuối như bề ngoài của cậu đến vậy, cậu muốn dựa vào năng lực của mình thi vào trường đại học tốt, về sau có thể giúp đỡ anh trai, không để anh trai mỗi ngày xã giao cực khổ như vậy.

Rất hiển nhiên, đối phương cũng không phải dễ dàng bị kích lui như vậy, người đàn ông hay cười kia hạ xuống một đạo lôi lệnh, nói, “Bác là bố của Vu Phong, bác đến đây là muốn xem xem cuộc sống của nó như thế nào, cháu không muốn để người làm cha là bác đây đi gặp con trai mình sao?”

Vu Dương đối với cái từ bố này rất mẫn cảm, lông mày cậu càng cau càng chặt, không vui trên mặt viết đến rõ rõ ràng ràng, hai người kia biết cậu không vui, nhưng cũng không biết nguyên nhân cậu không vui là gì. Vu Dương từ nhỏ đã cùng Vu Phong chung sống với nhau, trong thế giới của Vu Phong chỉ có một mình cậu, cậu nhưng cho tới giờ chưa từng trông thấy người được gọi là bố và mẹ của Vu Phong, cũng chưa từng trông thấy anh chị em của anh, nhưng hôm nay đột nhiên có người nói với cậu Vu Phong có bố, là khái niệm thế nào đây.

Vu dương không muốn để bọn họ đi vào, cơ mà cuối cùng hai người không mời mà đến này vẫn được Vu Dương thả vào nhà, cậu cũng không muốn chậm trễ thời gian mình ăn cơm, Vu Phong điều dưỡng cậu rất tốt, sẽ không giống một số bạn học không thường xuyên ăn cơm dẫn đến bệnh dạ dày như vậy, có khi trong lúc thi cử sẽ đột nhiên phát bệnh, bình thường thành tích rất tốt, kết quả đến khi thi vừa khẩn trương liền phát bệnh, rất là hại não.

Vu Dương tùy tiện pha trà cho bọn họ, mình thì ngồi bên bàn ăn ăn cơm, hai người nọ ngồi trên sô pha ngẫu nhiên sẽ có tiếng trò chuyện, nhưng cũng không nhiều, Vu Dương chỉ nghe thấy người đàn ông lớn tuổi nói chuyện, mà vị niên kỷ nhỏ hơn kia ậm ừ mấy tiếng, lời nói không nhiều lắm, Vu Dương đang vui mừng người mình gặp được là Vu Phong, anh trai không nói nhiều với người ngoài, nhưng đối với Vu Dương có thể nói thì đều nói, anh là anh trai tốt nhất trên thế giới.

Hai người nọ không nóng không vội, cứ ngồi trong phòng khách chờ đợi, Vu Dương rửa bát, bổ hoa quả mình thích ăn, kỳ thực không muốn bưng ra, thế nhưng ăn lẻ cái loại chuyện này cậu làm không nổi, vì thế đành phải bưng ra phòng khách ăn chung cùng hai người nọ.

Người đàn ông hay cười dùng tăm xiên miếng táo hỏi Vu Dương, “Cháu là Vu Dương đi.”

Nếu đã là bố của anh trai, như vậy hẳn là biết sự tồn tại của cậu. vậy thì hỏi cũng không sai, Vu Dương gật gật đầu, trước khi chưa nhận được sự đồng ý của Vu Phong cậu sẽ không gọi bừa đối phương là ông nội, làm không tốt là kẻ nói dối đó.

“Ừm, cháu tên là Vu Dương.”

Người đàn ông vẫn luôn im lặng bên kia trên dưới đánh giá Vu Dương, ánh mắt có xem thường, Vu Dương nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp không đếm xỉa đến sự tồn tại của hắn, vừa xem ti vi vừa ăn hoa quả của cậu, anh trai bảo với cậu học tập không cần quá máy móc, luôn chăm chú vào sách giáo khoa và bộ đề là không có hiệu quả học tập, ngẫu nhiên thả lỏng xem ti vi, chơi game là phương thức thư giãn không tệ, Vu Dương hiện tại liền triệt để đem chuyện này làm đến cùng, Vu Dương vẫn là phi thường thích xem phim hoạt hình, hiện tại đang quảng cáo nhiệt liệt là Thám tử lừng danh Conan và Naruto, những phim này cậu đều cực kỳ yêu thích, mỗi tập đều theo dõi. Có khi vì học tập ở trường mà bỏ lỡ, cậu sẽ xem cho xong vào tối thứ bảy chủ nhật, sau đó còn cùng Vu Phong làm tổ trong phòng khách xem phim, phim điện ảnh kinh điển nước ngoài rất nổi tiếng, ví như “Cầu Waterloo”, “Ngạo mạn và thành kiến”, “Tàu Titanic” các loại.

Vu Dương không thích bọn họ lắm, nhưng lại không tiện đuổi người, liền hỏi, “Các bác thích xem “Shin cậu bé bút chì” không?”

Nụ cười của người đàn ông lớn tuổi cứng lại một chút, người đàn ông không thích cười kia khuôn mặt bắt đầu co rút, bởi vì Vu Dương không đợi bọn họ trả lời đã tìm cả bộ Shin cậu bé bút chì mà cậu mua ở trong tủ, cậu cảm thấy Shin cậu bé bút chì đặc biệt đáng yêu.

Ví dụ, như bây giờ trong ti vi vang lên thanh âm dâm đãng: Con voi~con voi~

Đương nhiên, còn có cả động tác…

Vu Dương ôm gối ôm ha ha cười toáng lên, hai người kia lại là nhìn chăm chăm màn hình ti vi, bọn họ trước giờ không xem phim hoạt hình, cũng không biết nguyên nhân hoạt hình con nít có thể háo sắc như thế, nếp sống xã hội hiện đại tựa hồ không ổn lắm.

Vu Tế Đằng là bố của Vu Phong, cũng chính là người đàn ông rất hay cười kia, Vu Nhữ Bình là con trai của ông, cũng chính là người đàn ông tương đối trẻ còn lại, bọn họ trước khi đến đây đã điều tra qua tình huống của Vu Phong và Vu Dương, hơn nữa cũng biết Vu Phong lúc mười chín tuổi đã nhận nuôi Vu Dương, họ chung sống cùng nhau cũng có mười ba năm, Vu Phong chưa kết hôn chuyện này bọn họ cũng hiểu được phi thường rõ ràng, mà hôm nay bọn họ cũng vì chuyện này mà tới.

(nói nhảm tí: rất tiếc con trai bác là nhân vật chính trong đam mỹ :v :v :v )

Khi Vu Dương tiếp tục xem tiếp tập sau, Vu Phong đã mở cửa về đến nhà rồi, anh vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi hương trong nhà không đúng lắm, Vu Dương nghe thấy tiếng mở cửa liền xỏ giày bịch bịch bịch chạy ra cửa, cặp công văn của Vu Phong giao đến trên tay cậu, ung dung mà thay giày, sau đó vuốt vuốt đầu Vu Dương, nguyên bản tâm tình tốt khi nhìn thấy Vu Dương lúc trông thấy hai người trên sô pha, sắc mặt lập tức sầm xuống.

“Vu Dương, em về phòng đọc sách làm bộ đề trước đi, nếu như mệt quá cũng có thể đi ngủ trước.” Vu Phong đẩy Vu Dương ra, người sau rất nghe lời mà tắt ti vi đi, len lén mà trừng Vu Tế Đằng và Vu Nhữ Bình một cái liền về thư phòng đi làm đề.

Về phần ba người ở bên ngoài đang đàm luận cái gì cậu cũng không biết.

Vu Phong cầm nước nóng Vu Dương rót cho anh, lạnh lùng mà mở miệng với bọn họ, “Các người làm phiền đến cuộc sống của tôi đấy, các quý ngài.”

Nụ cười của Vu Tế Đằng sau khi Vu Phong ngồi xuống liền toàn bộ thu lại, ông biết nụ cười của mình đối với người gọi là con trai này không có tác dụng, có lẽ đây cũng có liên quan đến ông đi, thời trẻ phạm sai lầm lại do một đứa trẻ đến gánh vác, là câu chuyện cười rất tức cười.

Vu Nhữ Bình tất nhiên là nhìn không quen thái độ Vu Phong đối với bố, lạnh giọng nói, “Vu Phong, cậu thế nào lại dùng loại thái độ này nói chuyện với bố.”

Vu Phong bây giờ cũng chẳng phải thanh niên mới lớn cỡ Vu Dương, đối với lời của Vu Nhữ Bình anh chỉ là cười lạnh, “Bố? Các người có tư cách ở trước mặt tôi nói cái này nha, tôi thực không biết da mặt người nhà họ Vu có thể dày đến loại trình độ này, các người thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

“Đừng có quên chính cậu cũng là người họ Vu.” Vu Nhữ Bình nhắc nhở Vu Phong.

Vu Phong nói, “Phải nha, đó còn phải lạy các người ban cho, tôi là phải cảm tạ ông cho tôi sinh mệnh, còn phải cảm tạ ông sau khi tôi sinh ra đem tôi ngâm vào trong nước dìm chết.”

Vu Nhữ Bình càng nói, Vu Phong càng tỏa ra âm lãnh.

Vu Tế Đằng nhìn Vu Phong đã trở thành người đàn ông thành thục trưởng thành ý tứ sâu xa mà nói, “Vu Phong, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, xem về phần mẹ con, quên những chuyện đó đi không được sao?”

Mẹ ư?

Vu Phong đã không biết mình có một người mẹ, người đàn bà tham tài sớm đã không biết kết hôn sinh con với ai rồi, trải qua cuộc sống hạnh phúc của bà ta, đâu còn nhớ được anh đứa con trai này, Vu Phong sắc mặt không đổi mà buông cốc xuống.

“Các người những người này không thể không xuất hiện trước mặt tôi sao?”

“Vu Phong! Cái gì gọi là chúng tôi những người này! Ông ấy là bố cậu, tôi là anh trai cậu!” Lời này là Vu Nhữ Bình gào ra.

Mà Vu Phong thì sao, đối với những lời này chẳng có bất cứ cảm giác gì, chỉ nói, “Vậy sao? Các người muốn đạt được cái gì từ trên người tôi đó đều là chuyện không có khả năng, tôi nơi này không quá hoan nghênh các người, nếu như là chuyện liên quan đến mặt làm ăn các người có thể tìm trợ lý của tôi, cậu ấy sẽ giải đáp tường tận cho các người, chúng tôi còn có bộ phận phục vụ khách hàng, nếu như có gì bất mãn, các người có thể phản ánh.”

Vu Tế Đằng nhìn về phía Vu Phong mà ông căn bản không thấu hiểu, ở đáy lòng thở dài một hơi, đồng thời vãn hồi mặt mũi cho mình, nói, “Hôm nay cũng chỉ là đến thăm con, không có ý gì khác. Nhà Vu cũng không sa sút đến nỗi cần con ra tay giúp đỡ.”

“Thật sự là cảm ơn sự quan tâm của ông, ngoài chuyện vào khi tôi hai mươi ba tuổi năm ấy đem tiền nợ ông trả sạch toàn bộ, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, về sau các người là nhà Vu, mà tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, xin đừng đem chúng tôi kéo vào cùng một chỗ, sẽ tổn hại uy nghiêm của ông đấy, thị trưởng Vu!”

Vu Nhữ Bình giận đến không lời nào để nói, Vu Tế Đằng cười một chút, đứng dậy mặt mang theo nụ cười mỉm cứng nhắc chào từ biệt với Vu Phong, nhưng mà vào lúc trước khi rời đi, ông nói với Vu Phong, “Đứa nhỏ con nhận nuôi kia rất không tệ, con là người bố tốt, mà ta thực không phải.”

Ông không có khả năng hi vọng xa vời Vu Phong gọi ông một tiếng bố.

Ông bố từ khi sinh ra đến hiện tại cũng gặp qua bao lần rồi đột nhiên xuất hiện, trong lòng Vu Phong hỗn loạn, anh vào nhà bếp hung hăng trút xuống hai cốc nước lạnh, đột nhiên, anh bị người ôm lấy từ phía sau, Vu Dương dán lên lưng anh, nhẹ giọng mà nói, “Anh, anh không phải nói nhà mình chỉ có hai người chúng ta sao.”

Nghe xong lời này, Vu Phong cười, anh đột ngột xoay người lại như nổi khùng mà cắn lấy đôi môi của Vu Dương, dùng sức mút lấy!

Trong lúc Vu Dương ngẩn người, Vu Phong gắt gao siết chặt cậu, đôi môi dán lên vành tai cậu nói, “Vu Dương! Đời này em chỉ có thể là của anh! Là của anh! Là của anh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.