Phu Tử Tòng Tử

Chương 4: “Mẹ kế” bị ăn



Minh Tiềm nhắm mắt nằm trên giường lớn, thở hổn hển, gương mặt tuấn tú lạnh lùng che phủ một tầng mồ hôi mỏng, hẳn là do uống nhiều rượu nên rất khó chịu.

Cố Phán nghĩ nghĩ, vào phòng tắm thấm ướt khăn lông bằng nước lạnh, trở lại bên giường cúi người lau mồ hôi cho anh, rồi giúp anh cởi áo khoác và nơ cài, lại cởi hai cúc áo sơ mi ra, trông có vẻ thoải mái hơn. Cổ áo mở rộng, cô thoáng nhìn thấy lồng ngực rắn chắc trắng nõn bên trong, mặt đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt.

“Tôi khát, lấy nước lại đây.”

Hình như anh thật sự xem cô là người giúp việc, mở miệng ra đều mang giọng điệu ra lệnh, nhưng Cố Phán cũng thành thật làm theo chỉ thị đi lấy nước ấm, thấy anh chống cánh tay muốn ngồi dậy, đi nhanh hai bước lấy đệm dựa bên cạnh đặt sau lưng anh, như vậy mới có thể thoải mái hơn một chút.

Minh Tiềm đã uống vào rất nhiều rượu, nhưng không say như vẻ anh biểu hiện ra ngoài, nhìn một loạt hành động lưu loát của cô, hiển nhiên là do làm nhiều lần mà quen, chẳng lẽ cô coi anh lão già kia?

Tâm tình anh trở nên không tốt, cố ý ra lệnh cho cô: “Cho tôi uống nước.”

Cố Phán theo bản năng muốn làm theo lệnh của anh, nhưng nghĩ lại cũng không đúng lắm, nhìn bộ dáng anh rất bình thường, không hề giống người say không tự lo liệu được, nhưng lại nghĩ tới, Đại lão gia là anh đã mở miệng vàng, cô thật sự không có can đảm làm trái lời, đặc biệt khi anh còn không hề thích cô.

Cố Phán đưa cốc nước đến bên môi người đàn ông, ý bảo anh có thể uống vào.

Thấy anh chậm chạp không mở miệng uống nước, Cố Phán tưởng anh đổi ý lại không muốn uống nước, định đặt cốc nước đến bên cạnh, lại bị anh đoạt lấy.

“Thật ngốc, đút nước cũng không biết!”

Người đàn ông đột nhiên mở miệng khiển trách làm cho Cố Phán có dự cảm tai họa đến nơi, đứng dậy muốn rời đi, anh nhanh hơn một bước kéo cô qua, môi cô bị chặn lại, bàn tay to nắm giữ cằm Cố Phán, mạnh mẽ mở ra đôi môi anh đào mím chặt, đổ nước ngậm trong miệng anh vào khoang miệng nhỏ nhắn của Cố Phán.

Cố Phán bị hành động này dọa sợ, không kịp nuốt hỗn hợp rượu và nước ấm, tất cả đều chảy xuống dọc theo khóe miệng. Đến khi ý thức được bản thân bị xâm phạm, Cố Phán kịch liệt giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng cô không tài nào địch nổi khí lực to lớn của người đàn ông này.

Sau khi Minh Tiềm nếm được hương vị đôi môi cô, cảm thấy miệng anh càng khát, hơn nữa nước đã vào miệng cô trở nên rất dễ uống, vì thế tiếp tục cắn mút cái miệng ướt át đỏ bừng, hai tay gắt gao trói cô vào ngực ngăn cô giãy dụa, dụ dỗ chiếc lưỡi mê người cùng dây dưa một chỗ.

Cơ thể anh nóng đến dọa người, trong phòng toàn vị rượu, vật to lớn dưới thân anh đang chống đỡ lên người cô. Cố Phán vô cùng sợ hãi, thân phận của họ đặc thù, hơn nữa bây giờ anh lại uống rượu, nếu bọn họ thật sự phát sinh quan hệ, khi tỉnh lại anh có thể hiểu lầm rồi lại hành hạ cô nữa.

“Buông, mau buông tôi ra...”

Đầu lưỡi bị anh mút đến tê dại, trên môi nóng rát, trước đây cô chưa từng hôn môi, không nghĩ tới hôn lại đau như vậy, cơ thể anh như nham thạch, cứng đến mức đẩy không ra.

Dường như không thỏa mãn khi chỉ dừng lại tại hôn môi, Minh Tiềm áp cô lên đệm, vây cô lại trên giường lớn, không để ý đến sau lưng bị đấm đánh, với anh mà nói không khác gì cào gãi ngứa, cũng là một loại tình thú.

Cố Phán nghe được tiếng quần áo mình bị lôi kéo, lại lo lắng la lên: “Minh tiên sinh, anh bình tĩnh lại một chút, nhìn rõ xem tôi là ai, chúng ta không thể...”

Minh tiên sinh? Chậc, anh bất mãn với tiếng “Minh tiên sinh” này từ lâu rồi.

Minh Tiềm phát ra tiếng nói từ tính, khiêu khích thổi khí bên tai cô: “Em thật thơm, thơm hơn người phụ nữ ban nãy nhiều.”

Cố Phán hiểu ý tứ trong lời nói của anh, hóa ra anh coi cô là loại phụ nữ tùy tiện, như vậy còn khiến cô bực bội và xấu hổ hơn việc bị xem là người giúp việc.

Đôi môi khêu gợi của Minh Tiềm lướt dọc theo chiếc cổ nhỏ tinh tế xuống phía dưới, gặp phải quần áo vướng víu thì trực tiếp xé rách, bây giờ không còn bất cứ chuyện gì có thể ngăn anh muốn người phụ nữ này.

Cố Phán kinh sợ thứ vừa nóng vừa cứng đang áp lên nơi riêng tư của cô, cô nuốt nuốt nước miếng, vì kinh động mà mặt đỏ như sắp chảy ra máu.

Rốt cục cũng nhìn thấy toàn bộ bầu ngực trắng nõn lúc chạng vạng, Minh Tiềm ngậm lấy một bên ngực phải liếm láp,bàn tay to thuận tiện nắm lấy ngực trái, đè ép, vuốt ve, biến nó thành các hình dạng kỳ quái.

“Đừng mà...” Cố Phán phát hiện nụ hoa hồng hào bị anh ngậm trong miệng đang trở nên cứng rắn, cảm nhận được phản ứng của thân thể mình, cô sợ hãi cầu xin tha thứ, càng giãy giụa không ngừng, muốn thoát khỏi cái miệng nóng ẩm của anh. Bàn tay đang vuốt ve ngực trái đột nhiên buông ra, khóa chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, làm đôi núi tuyết trắng trước ngực cô càng nhếch lên cao ngất, chui thẳng vào miệng anh.

Rốt cục cũng mút bầu ngực trắng tuyết no nê, lúc rời đi lại duỗi thân lưỡi liếm lên nụ hoa óng ánh, khiến Cố Phán không nhịn được run rẩy, phát ra tiếng ư ư than nhẹ, tựa như chú mèo nhỏ đi lạc, chờ anh mang về nhà nuôi nấng.

Nghe được âm thanh xa lạ do mình phát ra, cùng với cảm giác xa lạ trên cơ thể khiến đầu óc Cố Phán rối loạn.

Nhìn hai tròng mắt vì anh mà trở nên mê ly, gò má phấn hồng mềm mại thật đáng yêu, còn có môi anh đào vừa bị tàn phá trở nên sưng đỏ không chịu nổi, Minh Tiềm vô cùng vừa lòng với kiệt tác của mình, ngọn lửa nóng nằm sâu trong mắt anh càng thêm rực cháy.

Minh Tiềm cười ra tiếng, tiếng cười mê đảo lòng người: “Em cũng không kịp đợi giống tôi sao, để tôi giúp em thật thoải mái, đừng sợ.”

Những lời nói mờ ám làm Cố Phán đang chìm trong mơ hồ tự nhiên lộ ra thần thái như chú cún con bất lực, không biết phải làm sao mà cắn cắn bờ môi đỏ mọng, lại không đẩy anh ra được, cũng không dám kêu to, ở đây là Minh gia, anh lại là chủ nhân của căn nhà này, cho dù có kêu to gọi người tới, đến lúc đó không nói tới chuyện không ai cứu cô, ngược lại làm cho trên dưới trăm người trong nhà biết chuyện này, nửa tháng nữa làm sao cô có thể tiếp tục sống ở đây.

Càng nghĩ Cố Phán càng uất ức, không nhịn được rơi nước mắt lã chã. Người đàn ông này sao có thể vô lý như vậy, ban đầu cô vốn vui mừng vì nghĩ anh không cố ý làm khó cô, cảm thấy con người anh tuy lạnh nhạt nhưng thật ra không phải là người xấu, không ngờ người đàn ông này xấu xa đến tận xương tủy, anh biết rõ cô là ai, còn không quan tâm, thừa dịp say cưỡng ép cô, nhưng có lẽ hiện tại anh không biết rốt cuộc là ai đang nằm dưới thân mình.

Bàn tay to chạm đến nơi riêng tư làm cô kinh sợ, nhịp tim Cố Phán nhảy loạn điên cuồng, phía dưới lại không khống chế được vui sướng chảy ra dòng nước ấm, miệng tràn ra tiếng rên rỉ khó nhịn hoặc như là kháng cự, toàn bộ cơ thể xinh đẹp như che phủ một lớp phấn hồng.

Nghe được tiếng rên rỉ của cô, Minh Tiềm nổi ý xấu dùng miệng ngậm lấy bầu ngực mềm mại, sau đó lại trêu chọc phun ra, còn dùng thứ nóng cháy phía dưới cách quần lót đụng vào đóa hoa riêng tư khi mạnh khi nhẹ, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như dã thú bị nhốt trong lồng, khát vọng được giải phóng.

Khi Cố Phán cảm thấy cô như hóa thân thành vũng nước, anh ngồi dậy từ trên cơ thể cô, cởi hết lễ phục đắt tiền ra, ném lung tung đến trên thảm, cũng lột sạch cô không còn một mảnh.

Minh Tiềm đứng trước mặt cô, kiêu ngạo phơi bày dáng người hoàn mỹ, cánh tay, cơ ngực, bụng và đùi, Cố Phán xấu hổ che hai mắt, không dám nhìn anh, cô sợ mình sẽ bị sắc đẹp của anh mê hoặc mà trầm luân vào trong đó.

Minh Tiềm khẽ cười nhạo, kéo hai tay Cố Phán đặt trên lồng ngực:

“Sờ tôi xem, em hài lòng không?”

Nói xong lời này còn thấy chưa đủ, anh cố ý dùng phía dưới đụng vào Cố Phán một chút.

Cố Phán vốn nhút nhát, sao có thể nghe qua từ ngữ ô uế như vậy, cô xấu hổ đến cả ngón chân đều cuộn lại, trong lòng bàn tay cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của anh, hoàn toàn khác với vẻ nhu nhược của cô.

Bàn tay bị cưỡng ép kéo đến phía dưới, cầm lấy côn th*t nóng bỏng, trong nháy mắt Cố Phán vừa chạm vào đã bị vật thô to làm kinh sợ.

Minh Tiềm phát ra một tiếng than nhẹ, vật nam tính ở trong tay cô không ngừng giật nảy, xương tay mạnh mẽ không chế tay cô phủ lên vật nam tính, muốn cô phải nhớ kỹ.

Làm vậy vẫn còn không đủ, tay Cố Phán bị anh dẫn dắt tiếp tục thăm dò, vuốt ve, nắn bóp, ở chóp đỉnh xoay tròn, còn phải trên dưới qua lại đưa đẩy, một phen như vậy làm cô sợ hãi, Cố Phán cảm nhận rõ ràng vật to lớn trong tay trở nên cứng hơn nóng hơn, thậm chí giật nảy trong tay cô, tiếng anh rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, cả gương mặt thống khổ khẽ phát ra tiếng rên, mồ hôi nóng tích tụ rơi trên ngực cô.

Cố Phán tưởng anh thật sự khổ sở, cảm thấy không đành lòng, đưa bàn tay còn tự do vuốt ve dung mạo tuấn tú của anh, không ngờ hành động như vậy lại làm anh càng thêm tàn bạo.

Vuốt ve dịu dàng của cô làm cho Minh Tiềm rung động không thôi, bản thân đã là dê con sắp bị làm thịt, lại vẫn quan tâm thợ săn có bị đau hay không, thật sự rất ngu xuẩn, ở trên giường lão già cô cũng dịu dàng như vậy ư!

Tức giận bùng lên vừa nhanh vừa mãnh liệt, vật to lớn đỡ lấy miệng huyệt cậy mạnh xông vào, vật cứng rắn làm đau đến nơi non mềm của Cố Phán, cảm giác đau đớn bén nhọn truyền khắp cơ thể, đỉnh đầu vừa tiến vào đã bị tiểu huyệt co rút dữ dội muốn đẩy ra, hai mắt Cố Phán phủ kín nước mắt, khóc lóc muốn đẩy anh ra.

“Đau, đau quá, anh ra ngoài, mau đi ra...”

Nơi đó chặt đến mất hồn như vậy, chẳng lẽ cô vẫn là...

Cố đè nén lại khoái cảm, Minh Tiềm kinh ngạc lẫn vui mừng quan sát cô gái đáng thương đang không ngừng khóc dưới thân anh.

Cố Phán cắn môi tránh đi ánh mắt đắc ý của anh, tay nắm drap giường thật chặt.

Minh Tiềm xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô qua, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, dưới thân chậm rãi chọc vào.

Cố Phán cố gắng đẩy vật to lớn đang chen chúc trong cơ thể, một lòng một dạ muốn đẩy nó ra ngoài, nhưng giống như ngược lại mút càng chặt, hơn nữa bị anh cố ý kích thích, vách tường thịt bên trong co rút, run rẩy, chặt chẽ hấp thụ vật to lớn của anh, rút ra rất khó khăn.

“Đừng cắn chặt như vậy, thả lỏng nào, chờ một chút sẽ không khó chịu nữa.”

Minh Tiềm duỗi tay đến quanh u huyệt dịu dàng vuốt ve tới lui thăm dò, nới lỏng thần kinh buộc chặt của cô.

“Xin anh ra ngoài, chúng ta coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra được không, anh như vậy là không đúng... A, nhẹ chút...”

Chuyện đã đến mức này, cô vẫn ngây thơ khuyên anh rời đi, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra à! Hôm nay anh sẽ làm hết cả chuyện nên làm lẫn chuyện không nên làm, làm cho cô chết tâm.

Há miệng mút lấy khoang miệng nhỏ nhắn, nhẫn tâm phá tan tấm màng mỏng, khóa tiếng kêu hét của cô trong miệng.

Nơi riêng tư chưa ai động vào lại bị anh mãnh liệt tra tấn khổ sở không thôi, tiểu huyệt kịch liệt run rẩy co rút lại, mút lấy càng chặt. Minh Tiềm liếm liếm nước mắt trong suốt của cô, cố gắng muốn động một chút, lại bị cô gắt gao mút chặt, không mảy may động đậy.

Cắn răng rút ra một chút, cảm giác ma sát mất hồn đánh về phía anh, dục vọng hò hét thúc giục anh cuồng dã đong đưa, hung hăng tiến vào cô, đạt được khoái cảm lớn hơn nữa.

Nắm lấy eo nhỏ nhu nhược của cô, hạ thân tận thích đưa đẩy vào trong, mỗi lần tiến vào vừa ngoan độc vừa thâm sâu, nhiều lần dường như đụng đến miệng tử cung, làm u huyệt Cố Phán căng trướng.

Cố Phán bị động tác va chạm kịch liệt của anh làm cho hoảng hốt, mắt đục đỏ ngầu, chỗ sâu trong cơ thể bị vật to lớn chạm vào bủn rủn tê dại, xương cốt toàn thân như vỡ vụn, chỉ có thể cao giọng thét chói tai, cảm giác linh hồn đã vứt bỏ mình bay về phía anh

“A...”

Cảm giác như cô còn rơi khỏi đám mây mê muội, đã bị anh đâm thật sâu đưa đến đám mây cao hơn nữa, phía dưới như bị anh phá hỏng, anh không chỉ mạnh mẽ va chạm, còn xoa nắn mạnh hơn, lưu lại trên thân thể mềm mại của cô nhiều dấu vết thâm tím.

Phát hiện mình sắp lên đỉnh, Minh Tiềm ác ý đưa đẩy thật mạnh, bàn tay dùng sức bắt lấy bầu ngực đang không ngừng lung lay của Cố Phán, mạnh tay chà đạp đè ép, bầu ngực trắng tuyết bị nắm đến sưng đỏ biến dạng, sinh ra một vẻ đẹp yếu ớt.

Thân thể tráng kiện co quắp, vật to lớn cắm sâu trong tiểu huyệt, phun ra một cỗ chất lỏng ẩm nóng, u huyệt nuốt toàn bộ hạt giống tinh hoa của anh, kích thích hoa tâm Cố Phán tiết ra càng nhiều yêu dịch.

Ngực cô phập phồng kịch liệt, thở gấp không ngừng, cô tưởng trận hành hạ này rốt cuộc đã kết thúc, sao có thể nghĩ tới, người đàn ông này, chỗ đó của người đàn ông này lại trở nên lớn hơn, nhồi vào bên trong cô một lần nữa, cũng đổ tất cả tinh hoa và yêu dịch vào sâu bên trong.

“Đừng đến nữa, cầu xin anh...” Âm thanh nức nở khàn khàn cầu xin người đàn ông trên người rủ lòng thương buông tha cho cô.

“Nhưng tôi còn chưa thỏa mãn, còn muốn nhiều hơn nữa, cho nên em phải đón nhận với tôi...”

Giọng nói này dù ai nghe vào cũng không chịu được mê hoặc, nhưng Cố Phán lại như nghe được âm thanh đến từ địa ngục

Không biết là do cồn kích thích dục vọng của Minh Tiềm, hay dục vọng của anh vốn dĩ đã mãnh liệt như vậy, đêm đó anh muốn thế nào cũng không đủ, muốn nghe được tiếng thở dốc rên rỉ tuyệt vời từ miệng cô.

Cố Phán bị Minh Tiềm đòi hỏi không ngừng, gặm đến cả mảnh vụn cũng không còn, càng không biết anh bắn vào trong cơ thể cô bao nhiêu lần, xử nữ mềm mại làm sao tiếp nhận được đòi hỏi hung ác cùng vui sướng cực độ đến vậy, hai mắt cô tối lại, trực tiếp bị Minh Tiềm làm ngất xỉu.

Từ trước đến nay chưa từng có khoái cảm nào làm cho cả thể xác và lẫn tinh thần Minh Tiềm được thỏa mãn đến thế, anh âu yếm hai má đỏ ửng của cô, thỏa mãn ôm cô ngủ trong tư thế chiếm hữu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.