Phù Vân Hoa

Chương 42: Kéo nhau trở về



Khi Bảo nhi đem Tố Linh xuống núi, họ nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ầm vọng tới, xa xa trông thấy tiên môn và Ma giới đang giao chiến bên ngoài thần chướng. Thì ra Ma tộc đã sớm đến chỉ có điều toàn bộ bị chặn lại bên ngoài, giống như tình trạng lúc trước của tiên môn. Ở đó có không ít đệ tử tiên giới đến muộn cùng với các vị trưởng lão được biết tình hình nguy cấp chạy tới. Kết quả là họ đụng phải đoàn quân ma tộc đông đúc đang thủ dưới núi, chưa lên được đỉnh núi đã đánh nhau ầm ầm!

Bảo nhi nhất quyết ôm lấy Tố Linh, cứ như sợ rằng buông nàng xuống thì nàng sẽ biến thành con chuột chũi đào hang trốn đi vậy! Tố Linh buồn cười nhưng cũng cam nguyện để hắn muốn làm gì thì làm. Nàng đưa mắt nhìn tình hình bên dưới. Xem ra tiên môn không theo lỗ nhỏ chui vào trong này là vì không muốn dẫn Ma tộc tràn lên đỉnh Minh Nguyệt. Họ chỉ có cách đánh cầm cự, chờ đợi viện binh.

Đoàn quân ma tộc ô hợp và xấu xí không chịu nổi. Tố Linh để ý tới một ma tôn có vẻ là thủ lĩnh. Hắn cưỡi con ếch xanh khổng lồ, bên cạnh còn dắt theo một con thỏ mập nhảy nhảy nhìn rất ngố. Hàng binh nghiêm trang tháp tùng theo thậm chí còn làm cả khẩu ngữ. Tố Linh lâu năm giao chiến với ma tộc cũng biết một chút xíu về kiểu chữ đặc thù trong ma giới. Trên tấm vải đen viết: “Quyết chiến hết mình, vì nhan sắc của Tam điện hạ!!!”

- Ha ha ha…

Tố Linh chịu không nổi, úp mặt vào ngực Bảo nhi mà cười. Minh Bảo xám mặt, nói qua kẻ răng

- Không được cười!

Hắn vẫn cẩn thận ôm nàng, hóa giải thần chướng, từ từ đi xuống bên dưới. Hai phe đang đánh nhau ngon lành. Quân đội của Xuy Y rất có tính tổ chức. Tất cả chia làm 3 đội quân. Một đội giao chiến, một đội hậu cần và một đội dự bị. Đội dự bị đứng ở phía sau, làm động tác xoay cổ tay cổ chân, chạy bước nhỏ, chạy nâng cao đùi, thậm chí lắc eo lắc mông… chuẩn bị kĩ lưỡng quá đi!

Về phía tiên giới, số lượng ít hơn rất nhiều nhưng phần lớn đều là đại tiên nhân, yếu thế thì có nhưng bại thì chưa. Rải rác vẫn có thêm người mới chạy tới, nhảy khỏi pháp bảo liền gia nhập cuộc chiến. Xem ra chỗ này còn náo nhiệt hơn cả trên đỉnh núi…

Tố Linh cục cựa, ngứa ngáy cũng muốn rút kiếm chạy ra. Vui như vậy mấy chục năm rồi chưa được thấy!

Bảo nhi nhíu mày, thu chặt hơn vòng tay. Đùa gì chứ? Nữ nhân của hắn mà phải làm mấy trò khỉ này sao? Bảo nhi phất lờ ánh mắt chờ mong của Tố Linh. Tiểu mỹ nhân cũng quá ham vui đi.

- Các người dừng tay hết cho ta!

Giọng nói của hắn không lớn mà uy, lập tức đem trận chiến phanh lại. Hai phe ngừng tay ngơ ngác quay qua quay lại tìm kiếm.

- Trên kia!

Một ma đầu phát hiện ra Bảo nhi, hớn hở chỉ tay nói. Đoàn quân đồng loạt hướng về, không hẹn mà gọi ý ới

- Điện hạ! Điện hạ bình an rồi!!!

- Điện hạ, người vẫn còn sống, ôi thật là tốt quá!

- Bọn họ có bắt nạt ngài không? Có cởi quần ra đánh vào mông không?

Bảo nhi mặt đen như cái đít nồi, nghiến răng nghiến lợi đem Tố Linh nhảy xuống

- Câm miệng hết cho ta!

Hắn thật bất lực trước đám lâu la lắm điều này. Kỉ cương quân đội đâu? Sự tôn kính dành cho “sếp” đâu? Tại sao hắn có cảm giác bọn họ xem mình là đứa con nít miệng còn hôi sữa vậy?

Cũng không thể trách bọn lính tôm tép, họ chỉ thể hiện sự yêu quý, thân thuộc mà thôi. Bởi vì Thừa tướng ngày nào cũng nói “Tam điện hạ là đứa nhỏ tốt, mặt rất trắng, môi rất mỏng, thân thể thanh mảnh như cây trúc, tuyệt đối không thể bị người ta bắt nạt. Nếu các ngươi dám để điện hạ rụng một sợi lông mi, phá hỏng nhan sắc của ngài thì ta sẽ cho bọn mày chết không có chỗ chôn thân!”

Cạc Và từ phía sau chật vật chạy tới quỳ xuống ôm chân Bảo nhi:

- Điện hạ… điện hạ ơi huhuhu… sao ngài nỡ bỏ con mà đi… tiên môn là chỗ đáng sợ biết chừng nào! Ngài xem, con lại bị mất thêm một cái chân rết rồi, hu hu hu…

Bảo nhi buồn bực đá văng con rết ra

- Đừng làm bẩn quần của ta! Ta làm cho ngươi chân khác là được chứ gì?

Cạc Và đang khóc liền biến hóa thành cười toe toét

- Há há há… ngài nói rồi nhé, không được nuốt lời nhé!

Lúc này hắn chợt phát hiện có một “thứ” gì đó đang bám trên người chủ nhân. Nhìn kĩ lại thì người này là tiên, hơn nữa mặt còn rất quen!

- Yêu… yêu… nữ…!!!

Cạc Và tái mặt, run rẫy trốn ra sau gốc cây gần đó. Tố Linh nhướng mày nhìn hắn, nũng nịu nằm lên vai Bảo nhi nói:

- Bảo nhi sửa chân cho hắn đi, như vậy mới có nhiều chân cho sư phụ chặt tiếp!

Cạc Và khóc ầm lên, nước mắt nước mũi chạy về chỗ Xuy Y mách lẻo

- Thừa tướng đại nhân, Tam điện hạ đem yêu nữ về bắt nạt con!!!

Lúc này Xuy Y đã xuống ngựa, à không, xuống ếch! Ngài nôn nóng tung vạc áo, chạy lại trước mặt Minh Bảo. Nhìn trái nhìn phải, phát hiện một vết xước trên má, thế là Xuy Y rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào ôm ngực

- Thôi xong rồi, vậy là hết rồi. Bệ hạ trên trời cao, lão tướng đã phụ lòng mong mỏi của ngài, đã không bảo vệ được nhan sắc cho Tam điện hạ, tội này chỉ có cái chết mới rửa hết được!!!

Xuy Y mãnh liệt rút đại đao ra!

Cạc Và hốt hảng ghì tay lão lại

- Đừng, Thừa tướng xin nén đau thương!

Con thỏ A Nết phóng lên vai Xuy Y, lấy hai tay lông lá che mắt lão lại

- Ta sẽ giữ Thừa tướng, các ngươi mau tới cứu giá!!!

Thế là đám lâu la vừa khóc vừa nhào tới, người ôm chân, người ôm tay, kẻ ôm eo. Trăm miệng một lời:

- Thừa tướng đại nhân, người phải kiên cường, không nên từ bỏ hy vọng, ông trời nhất định có mắt!!!

Đây… đây rốt cuộc là sao? Tố Linh trợn mắt nhìn một lũ ma tộc xấu xí diễn tuồng “Quân xử thần từ, thần bất tử bất trung”. Các tiên nhân đứng xa xa cũng súyt rơi cằm xuống đất, khóe môi giật giật. Minh Bảo đã quen với cảnh này, khịt mũi không thèm để ý.

- Bảo nhi… bọn này có phải hay không…

Tố Linh đưa ngón tay xoay xoay trên đầu

- Là vậy đó!

Minh Bảo lười biếng giải thích. Đoàn quân của Xuy Y nào giờ vẫn là những con dân an phận, chưa từng kéo nhau đi đánh trận, chủ yếu là chăm chỉ tu luyện, khó trách tiên môn chưa gặp qua quần thể ma tộc nào “đặc sắc” thế này!

Bảo nhi chẳng thèm để ý tới, hắn đem Tố Linh tiếp tục xuống núi. Ở phía trên kia phát hiện Tam điện hạ – nhân vật chính đã rời khỏi màn ảnh, như vậy phim này làm sao đóng tiếp? Xuy Y vẫn là thức thời, ngài thu đại đao, hét một tiếng xếp hàng. Ma quân lập tức vào đội hình ngay ngắn, điểm danh chuẩn bị về nhà. Trận chiến oanh liệt mang tính lịch sử cứ vậy mà kết thúc!?

Cả bọn nề nếp nghiêm trang đi theo sau Tam điện hạ. Đám lính tôm tép không có việc gì dĩ nhiên sẽ nói chuyện riêng trong giờ hành quân

- Lần đầu nhìn thấy Tam điện hạ, không ngờ ngài thần thông như vậy, có những hai cái đầu!

Đừa vừa phát biểu ngu lập tức bị đồng bọn đấm cho mấy phát

- Đồ bại não! Đó là nữ nhân điện hạ bế theo, có hiểu không? Là con gái đó!

Một con linh miêu nghe vậy gật gù

- Thì ra thời kỳ động dục của ngài sớm hơn họ nhà mèo!

Cạc Và là hộ vệ thân tín, lúc này hắn đang nơm nớp sợ hãi theo sau, mắt cảnh giác nhìn Tố Linh, trong đầu lại nghĩ: “Điện hạ quá tài, không ngờ ngài thật sự bắt được tiên nữ. Nàng ta ngoan ngoãn thế kia, chắc sẽ nể mặt điện hạ không chặt hết chân của mình chứ nhỉ? Ôi… làm tùy tùng của ngài thật nguy hiểm, có nên đổi nghề không đây?”

Lão Xuy Y ngồi trên con ếch thì nhận lấy khăn tay thỏ xám đưa cho, chấm nước mắt xúc động nói

- Tam điện hạ trưởng thành nhanh quá… đã có phối ngẫu rồi, lại còn là một tiên nữ, thật giống bệ hạ năm xưa.

Đoàn ma tộc dài lòng thòng cứ vậy chầm chậm trở về cổng ma giới. Ánh bình minh lúc này đang lên, tia sáng hồng nhạt len lỏi qua kẻ lá, những khuôn mặt dị hợm xấu xí mà vui vẻ tươi cười, đùa giỡn với nhau, nhàn nhã như một cuộc dạo chơi. Những vị tiên nhân đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, lần đầu cảm thán trong lòng: “Ma tộc cũng có lúc không quá đáng ghét!”




Câu chuyện nhỏ số 3. Rủi ro gặp phải với cái cửa Đoàn quân háo hứng nhìn Tam điện hạ nhẹ nhàng mở ma môn, nhẹ nhàng ôm vương phi nương nương đi vào. Tốt quá, có ngài đi đầu không lo lắng gì hết! Bên này Xuy Y gia cố lại đội hình, tổ số 1 hành quân đi trước. Nhóm ma tộc vui vẻ vì được về nhà, không ngờ rằng vừa bước tới ma cổng thì cả đoàn bị… đụng đầu!

- Ớ… sao kì vậy?

Chúng xoa xoa cái trán , sờ soạt phía trước một lúc rồi mếu máo nói với Xuy Y

- Thừa tướng đại nhân, điện hạ đóng cửa mất rồi T_T

Mọi người thất vọng tràn trề nhưng ngẫm lại cũng phải, thường thì sau khi nam nhân bế một nữ nhân vào phòng đều tiện tay khóa chặt cửa, miễn ai quấy rầy! Chuyện xảy ra bên trong thì… Quần chúng bắt đầu phát huy sức tưởng tượng…

Cạc Và ấm ức trong lòng

- Sao mà quá đáng như vậy… đây chỉ là ma cổng, có phải cửa tẩm phòng ma cung đâu chứ!? Ngài lại nhẫn tâm nhốt chúng ta bên ngoài…

Xuy Y cũng có phần bất mãn nhưng ông nhanh chóng lấy lại tinh thần, vung tay hô hào

- Tất cả chuẩn bị… phá cổng!!!

Lại phá cổng! Cả đám ủ dột ôm trụ gỗ, hì hà hì hục công thành!

ẦM một tiếng, mặt đất xung quanh rung động mạnh… ma cổng trơ trơ =))

ẦM thêm mấy tiếng nữa, chim chóc đã bay hết đi, vách núi gần đó bắt đầu lỡ… ma cổng không hề hấn!

Ma quân đáng thương đàn đàn lũ lũ như con trâu nước húc vào cái cổng lì lợm, tốp này đến tốp khác, oanh oanh liệt liệt… ma cổng vẫn như cũ không xê xích phân nào.

Thỏ xám mở to cặp mắt tròn xoe nhìn tình hình, mồm há ra chưa kịp nói thì lại chếch choáng ngã xuống, động đất! Nó lại cố bò dậy la mấy tiếng

- Mọi người…á!

- Chờ tí… á!

- Khoan đã…á!

Sau vài phen cứ ngã lên té xuống, thỏ ta vô cùng oán hận, vận dụng hết ma lực ít ỏi nó tu luyện được, một phát bay lên cao, phình to gầm một tiếng:

- DỪNG LẠIIIIIIIIIIIIIIII

Mọi người thở phì phò, ngơ ngác nhìn lên quả kinh khí cầu đầu thỏ. A Nết hài lòng thu nhỏ lại, tay ngắn mò mẫm bộ lông xám xù xì, lát sau giơ ra một vật bé tí teo:

- Ta có chìa khóa dự phòng nè!

Lời vừa dứt, cả chiến trường ngổn ngang rơi vào im lặng… một lát sau…

- TRỜI ƠI~~~~

Hàng ngũ đều đồng loạt ngã xuống, giơ cẳng chân lên trời. Họ cảm thấy không chỉ kiếp trước mà kiếp trước trước nữa chính là mắc nợ con thỏ này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.