Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 25



Chạng vạng tối, mặt trời nghiêng về phía tây, ánh nắng mặt trời chói mắt bắt đầu chầm chậm biến mất, trường học đắm chìm trong giữa ánh chiều tà ấm áp.

Vào lúc bốn giờ rưỡi chiều, trường cao trung Mẫn Xuyên đã vang chuông tan học đúng giờ.

Trong phòng phát thành đang phát bài hát piano nổi tiếng "Castle in the Sky", giai điệu du dương uyển chuyển, nhẹ nhàng khiến tâm tình của mọi người cảm thấy thoải mái, giảm bớt áp lực.

Lúc này Kỷ Cửu đang bận hướng dẫn nhóm trực nhật hôm nay dọn vệ sinh trong lớp chuyên ở tầng sáu.

Theo lý thuyết, chỉ cần cô phân công việc dọn vệ sinh để nhóm trực làm nhiệm vụ thì cô có thể về nhà, nhưng vì là cán bộ mới nhậm chức, phải trách nhiệm với công việc của mình, Kỷ Cửu quyết định đi cùng họ dọn dẹp một lượt. Chờ bọn họ quen với quy trình dọn dẹp, cô mới có thể yên tâm về nhà.

"Chu Tư Dĩnh, bệ cửa sổ phải được lau cẩn thận. Lãnh đạo sáng mai sẽ kiểm tra, sẽ dùng tay sờ vào. Đừng để lại bụi, đặc biệt là ở đây." Kỷ Cửu chỉ vào khe hở nhỏ của bệ cửa sổ.

Chu Tư Dĩnh bưng một chậu nước vào, nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu lau khung cửa sổ, lau một hồi, nhìn thấy thiếu niên tuấn tú đứng dựa vào tường ngoài cửa sổ nghịch điện thoại di động, trong lòng cô khẽ động, cô biết đây là đặc biệt chờ Kỷ Cửu, quay đầu kêu to: "Kỷ Cửu."

Kỷ Cửu nghe tiếng nên quay lại: "Sao vậy?"

Khuôn mặt cô thanh tú, mắt ngọc mày ngài*, những cử chỉ của cô mang một nét duyên dáng, khi cô giãn mặt ra cười, lộ ra vài phần hoạt bát nghịch ngợm.

*Mắt ngọc mày ngài: Mô tả một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, và cũng để chỉ một người phụ nữ đẹp.

Chu Tư Dĩnh đưa tay lau cửa sổ chậm lại: "Anh trai cậu đang đợi cậu ở ngoài phòng học kìa."

Kỷ Cửu "Ừ" một tiếng, không quan tâm lắm.

Trong toàn bộ Kỷ gia, cô và Kỷ Tử Nhiên có tuổi tác gần nhau nhất, cả hai đều học cùng nhau từ cấp một đến cấp hai. Kể từ khi bắt đầu học cấp một, mỗi lần tan học, Kỷ Tử Nhiên đều sẽ đứng ở trước cửa chờ cô, cứ như thế cô đã quen với việc này.

Cô cầm chổi, quét dọn hành lang giữa các ghế.

Tưởng rằng Chu Tư Dĩnh chẳng qua là chỉ thuận miệng nói, nhưng một lúc sau, cô ấy lôi giẻ lau đi tới lần nữa, với giọng điệu thận trọng: "Ơi! Kỷ Cửu.."

Cô ấy chưa kịp dứt lời thì lại đánh gãy, trên mặt lộ ra vẻ do dự, Kỷ Cửu lo lắng nhìn cô ấy: "Cậu muốn hỏi gì vậy? Đừng có nói nửa câu như thế chứ!"

"Đó là gì?" Chu Tư Dĩnh muốn nói gì đó thì liền im lặng dừng lại, nhắm một con mắt lại, cắn răng nói, "Anh trai cậu học lớp nào?"

Kỷ Cửu tưởng cô ấy định hỏi cái gì, ai ngờ thì ra là hỏi lớp mấy, cũng không phải chuyện quan trọng gì, cô cười nói: "Lớp năm."

Học lực của Kỷ Tử Nhiên không được tốt lắm nhưng cũng không kém, thuộc loại trung bình khá trong toàn khối, khi khai giảng, anh được xếp vào các lớp được xếp theo thứ hạng của kỳ thi tuyển sinh cao trung.

"Lớp năm à.." Chu Tư Dĩnh lẩm bẩm nói, sau đó trong lòng đột nhiên cười hắc hắc vui vẻ, liên tiếp nói nhiều điều tốt, vẻ mặt rất hài lòng.

Kỷ Cửu nghe thấy cô ấy cười quỷ dị, không khỏi thắc mắc: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, tớ thuận miệng hỏi một chút." Cô ấy xua ta cười tủm tỉm, quay người lại lau cửa sổ, nhưng Kỷ Cửu lại ngây người nhìn hồi lâu, luôn cảm thấy sau lưng cô ấy mang theo bộ dáng ngập tràn niềm vui không thể giải thích được, giống như chồi non xanh mơn mởn đang đón mùa xuân, như những cơn sóng dạt dào.

* * *

Tiết học cuối cùng của lớp năm hôm nay là tiếng Anh, môn học mà Kỷ Tử Nhiên ghét nhất. Cô giáo dạy tiếng Anh là một người phụ nữ trung niên, trong lớp ngoại trừ giảng từ đơn còn lại thích lải nhải nhiều chuyện nhảm nhí. Khi Kỷ Tử Nhiên nghe những lời vớ vẩn của bà ta, liền nhịn không được ngoáy tai.

Cuối cùng cũng tan học, không chờ đợi một phút đồng hồ nào cả, anh lập tức đeo cặp đi ra khỏi lớp.

Lớp thực nghiệm là lớp chuyên nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà dạy học này, còn lớp năm ở tầng một. Kỷ Tử Nhiên bước lên cầu thang cả nửa ngày trời thở hổn hển và đứng đợi ở cửa như thường lệ.

Tuần này, Kỷ Cửu đều tan học trễ, cô đã nói qua rồi, Kỷ Tử Nhiên nhìn vào trong thấy một nhóm người đang bận rộn dọn dẹp vệ sinh, trong chốc lát đều không thể bỏ đi được, giáo viên trong trường vì đã tan học nên cũng không xen vào. Vì thế, thuận tay lấy điện thoại ra khỏi túi, chọn một vị trí thoải mái trong hành lang và chơi game.

Game vừa mới bắt đầu không được bao lâu, bỗng nhiên có người từ cầu thang bước lên trên hành lang, bước đi vững vàng như tản bộ trong sân, Kỷ Tử Nhiên không ngẩng đầu nhìn, người nọ đi thẳng về phía anh.

Một giây tiếp theo, một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện ở phía dưới mí mắt.

Vào một thời điểm quan trọng của trò chơi, Kỷ Tử Nhiên đã động ngón tay của mình, mặc dù cảm thấy đôi giày có chút quen thuộc, nhưng anh không để ý đến người đó và nói: "Đừng đụng vào tôi, tôi sắp thắng rồi."

Đối phương im lặng hồi lâu, Kỷ Tử Thiên cho rằng người nọ không nghe mình nói, cũng không thèm quan tâm, ai biết được người nọ một chút thị lực cũng không có, thế nhưng lại cúi người ngó hai mắt xem, trên màn hình xuất hiện một thân hình cường tráng chui vào đống cỏ khô, hết lần này đến lần khác né tránh những viên đạn của kẻ địch, cẩn thận nhảy dù xuống địa điểm, phán đoán được những vị trí nguy hiểm.

"Máu của cậu gần như không còn nữa, không có nhiều dụng cụ sơ cứu, súng không tốt và không có kính lúp. Nếu vòng tròn số phận không thu nhỏ lại vị trí của cậu ở vòng sau, cậu nhất định sẽ chết."

Vừa dứt lời, Kỷ Tử Nhiên đưa ngón tay ra một chút, vòng cung lớn hơn một chút, anh vô tình click mở ba lô ra, ngay lúc đó, thao tác nhân vật "Hưu" một chút, bị người từ đằng xa bắn tung nổ đầu, âm thanh AWM lướt qua trong giây lát, quyết đoán mà nặng nề.

Trên màn hình của điện thoại, những dòng chữ màu vàng đậm rất dễ thấy được.

"Không ngừng cố gắng, lần sau ăn gà."

Kỷ Tử Nhiên: "..."

Kỷ Tử Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vị khách không mời mà đến khá bực bội: "Ôn Mặc, tên thứ chín của tôi.."

Ngụ ý là nếu không có người nào đó làm gián đoạn, anh nói không chừng có thể sẽ "Đại cát đại lợi, buổi tối ăn gà!"

Khóe miệng Ôn Mặc khẽ nhếch lên: "Cần phải cải tiến kỹ thuật."

Cái miệng của tên gia hỏa này cũng không khá hơn Kỷ Cửu là bao, Kỷ Tử Nhiên cảm thấy mình sẽ còn bị áp bức như vậy nữa, sợ là muốn tự bế.

Ôn Mặc cười thâm thúy, cũng trạc tuổi Kỷ Tử Nhiên nhưng hắn luôn coi Kỷ Tử Nhiên như em trai, một đám tiểu hồ ly của nhà họ Kỷ này thực sự đã bị nuôi dưỡng có một chút lỗ mãng, một chút thông minh, thậm chí có khi đầu óc đơn giản đã có chút ngu ngốc, trên trình độ nào đó mà nói, cũng coi như là một kỳ tích.

Kỷ Tử Nhiên rời khỏi game, hỏi: "Sao cậu không về nhà?"

Ôn Mặc nói: "Trong nhà không có người, ông nội kêu tôi đến nhà các cậu ở vài ngày."

Một người họ hàng của Ôn gia kết hôn ở Mỹ, Ôn lão gia tử đưa con trai cả cùng gia đình đi ăn đám cưới, hai ngày trước cha Ôn được bệnh viện ở Anh quốc mời tham dự một diễn đàn học thuật, mẹ Ôn cũng đi cùng, cả hai vẫn chưa về. Trước khi đi, lão gia tử cho người giúp việc ở nhà nghỉ phép và để đứa cháu trai của mình cô đơn lẻ loi đến Kỷ gia ở vài ngày.

Ôn Mặc trước kia thường xuyên đến Kỷ gia chơi, biết rõ đám cháu nhà họ Kỷ đều đần độn, thỉnh thoảng đến Kỷ gia ở một thời gian, biệt thự Kỷ gia có một phòng dành cho khách trên lầu hai đặc biệt chuẩn bị cho hắn.

Kỷ Tử Nhiên không hề tỏ ra ngạc nhiên khi Ôn Mặc đến nhà họ ăn cơm và ngủ đã trở thành chuyện thường ngày, chẳng có gì lạ.

Hai người nói chuyện phiếm bên ngoài một lúc, cuối cùng, mọi người trong lớp lần lượt bước ra sau khi dọn dẹp xong, khi đi ngang qua Ôn Mặc, họ sẽ chào tạm biệt hắn.

Kỷ Cửu là người cuối cùng đi ra, bên cạnh còn có Chu Tư Dĩnh đi cùng.

Ôn Mặc mới vừa quay đầu lại, mọi người trong lớp đều không nhận ra, thấy Chu Tư Dĩnh cảm thấy quen mắt, không chút gật đầu, coi như có chào hỏi qua.

Chu Tư Dĩnh lễ phép đáp lại, dần dần chuyển tầm mắt nhìn về phía Kỷ Tử Nhiên đứng bên cạnh Ôn Mặc, vành tai đỏ lên có chút co rúm: "Chào cậu."

Kỷ Tử Nhiên sững sờ một lúc, nhưng không phản ứng gì.

Chu Tư Dĩnh đỏ mặt: "Tớ tên là Chu Tư Dĩnh, là bạn cùng lớp với Kỷ Cửu."

Nhìn cô ấy với bộ dáng như thế này, Kỷ Cửu tự hồ hiểu được chuyện gì đó, nhanh chóng khéo léo mà nhéo Kỷ Tử Nhiên một cái, ý bảo anh trả lời, đừng để nữ sinh mất mặt ở nơi công cộng.

Kỷ Tử Nhiên cánh tay bị nhéo đau, khôi phục lại tinh thần, theo bản cúi đầu, chưa kịp chuẩn bị đã bị Kỷ Cửu cảnh cáo, nhìn sang Chu Tư Dĩnh mỉm cười nói: "Chào cậu, Kỷ Tử Nhiên, anh trai của Kỷ Cửu."

Hiện trường đột nhiên an tĩnh lại, bầu không khí có chút khó xử.

Chu Tư Dĩnh tinh ý cảm nhận được sự tồn tại của cô có gì đó không ổn, vì vậy cô không thể mặt dày ở lại lâu hơn nữa, tìm cớ rời đi trước.

Mãi đến khi bóng dáng của Chu Tư Dĩnh đã mất hút, Kỷ Cửu mới quay đầu lại, nhìn quanh Kỷ Tử Nhiên một cách cẩn thận đánh giá vài lần với ánh mắt tinh tế.

Kỷ Tử Nhiên cả người run lên: "Tiểu Cửu, em làm sao vậy?"

Kỷ Cửu sờ sờ cằm: "Em đang nghĩ, cái tên gia hỏa như anh, trên người có chỗ nào đáng để nữ sinh xua như xua vịt*?" Chẳng lẽ mắt có vấn đề?

*Xua như xua vịt: Để ý, theo đuổi.

"Hừ! Anh tám của em quả thực không cần quá ưu tú, không chỉ lớn lên cao ráo, đầu óc thông minh, mắt em có sáng đến đâu cũng không phát hiện ra." Kỷ Tử Nhiên tự tin dào dạt.

Kỷ Cửu nghẹn lời trong một giây, liền ném ra bốn chữ: "Không biết xấu hổ!"

".. Mẹ nó!"

Thấy bên ngoài sắc trời đã tối, Kỷ Cửu không thèm múa mép khua môi với anh ta nữa, ngược lại, cô nhìn về phía Ôn Mặc đang nhàn nhạt cười không mở miệng: "Sao cậu chưa về? Đã để quên cái gì hả?"

Kỷ Cửu nghĩ rằng hắn bỏ quên cuốn vở bài tập, phải quay lại lấy, vừa định dùng chìa khóa mở cửa cho hắn vào, Ôn Mặc nói nhỏ một câu: "Mấy ngày nay tớ sẽ ở nhà cậu."

Kỷ Cửu: ".. Ahaha." Nghe như sét đánh ngang tai.

* * *

Tài xế nhà họ Kỷ hộ tống ba người trở về biệt thự Kỷ gia, trời đã nhá nhem tối, trên bầu trời có một vầng trăng khuyết treo ở phía chân trời, sáng lấp lánh, bao phủ một tầng ánh sáng mờ ảo.

Bước vào nhà đổi giày xong, trong bếp truyền ra mùi cơm thơm phức.

Đầu bếp cũ của Kỷ gia đã lớn tuổi, không còn đủ sức để làm đồ ăn cho nhiều người, hai năm trước ông ấy được con trai và con dâu đưa đến một thành phố khác để an hưởng tuổi già, Kỷ gia đã cho ông một khoản tiền trợ cấp hậu hĩnh và cảm ơn ông đã phục vụ cho Kỷ gia suốt mấy chục năm.

Hiện tại, người mà đang làm việc trong nhà bếp của Kỷ gia là học trò của ông đầu bếp cũ, họ Trình, được sư phụ truyền dạy, tài nấu nướng đương nhiên không tồi.

Chưa tới giờ ăn tối, người giúp việc bật đèn trần lên, biệt thự sáng trưng.

Kỷ Trường Đức đang ngồi trong phòng khách đọc báo buổi tối, chính là ông lão đã tu thành thói quen nhiều năm, mặc dù cũng trên TV cũng có tin tức, nhưng ông ấy vẫn thích cầm một tờ báo, ngồi đó và chậm rãi đọc.

Lão thái thái cắt tỉa hoa ở sân sau, cắt bỏ những chiếc lá thừa mọc vào mùa hè rồi cắt thành những hình thù đẹp mắt và gọn gàng.

Khi Kỷ Cửu về đến nhà, cô đi lên lầu dẹp cặp sách, rồi chạy xuống lầu, trên bàn đã dọn sẵn một vài món ăn: Cá hấp, sườn nướng muối tiêu, bánh gạo tươi, súp gà hầm nấm. Kỷ Cửu ham ăn đưa tay ra muốn lấy ăn vụng.

Nhìn thấy bàn tay dơ của cô, lão thái thái chụp lấy tay cô đang ngo ngoe rục rịch, bắt cô đi rửa tay trước.

Kỷ Cửu không đành lòng, miễn cưỡng làm theo.

Cô rửa tay xong, bàn tay còn ướt đẫm đi ra, trên bàn ăn đã có rất nhiều người ngồi, trên cơ bản tất cả đều đến đông đủ, Ôn Mặc ngồi ở bên cạnh Kỷ Tử Nhiên, chừa lại cái ghế dựa dành riêng cho Kỷ Cửu.

Kỷ Cửu thoải mái ngồi xuống chỗ ngồi, Kỷ Trường Đức là người đầu tiên cầm đũa gắp thịt cá, mọi người còn lại mới bắt đầu động đũa.

Kỷ gia có nhiều thành viên trong gia đình, không có quy tắc khi ăn không được nói chuyện cho nên bữa ăn tối đặc biệt náo nhiệt.

Kỷ Cẩn Ngôn năm nay đã hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, lão gia tử đặc biệt thích trẻ con, gần đây ông rất lo lắng về cuộc đời của cháu trai.

Trong lúc đang ăn cơm, ông ấy liền bất tri bất giác mà lên tiếng:

"Cẩn Ngôn à, cháu đã tìm được công việc tốt chưa?" Lão gia tử quan tâm hỏi.

Kỷ Cẩn Ngôn đã học đại học bốn năm đại học ở nước ngoài, học chuyên ngành ngoại thương học viện Worton của đại học Pennsylvania.

Hắn vừa trở về Trung Quốc cách đây không lâu và lấy bằng tốt nghiệp kép về kinh doanh và ngôn ngữ. Kỷ Lang Thiên đã yêu cầu hắn trở về và thích nghi với môi trường kinh doanh trong nước, sau này có nên ra nước ngoài đi học thạc sĩ, nghiên cứu sinh hay không, mới quyết định.

Kỷ Cẩn Ngôn nuốt thức ăn vào miệng và trả lời: "Tìm được rồi, ông nội."

Kỷ gia có những quy tắc bất thành văn, yêu cầu thế hệ trẻ sau khi tốt nghiệp đại học phải chăm chỉ tự dựa vào năng lực của chính mình mà làm việc, chỉ khi có đủ thực lực và kinh nghiệm, mới được phép vào công ty của gia tộc để giữ những vị trí cao hơn.

Kỷ Lang Thiên trước kia cũng đã từng như vậy mà có được địa vị như ngày hôm nay.

"Công ty nào?" Lão gia tử hỏi lại.

"Tập đoàn Hưng Thịnh."

Tập đoàn Hưng Thịnh chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực tài chính, là một tập đoàn đa quốc gia lớn, tuy sức mạnh không bằng Kỷ thị nhưng cũng đủ để Kỷ Cẩn Ngôn còn non trẻ làm nền tảng rèn luyện.

Hơn nữa, Kỷ Lang Thiên đã không đề cập với quản lý cấp cao của Hưng Thịnh rằng con trai ông sẽ làm việc ở đó, Kỷ Cẩn Ngôn có thể vào được là nhờ vào thực lực cá nhân của mình. Kỷ Lang Thiên đã từng xem sơ yếu lý lịch của hắn và nó thực sự rất tốt, trong đó không có một từ ngữ nào vô nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.