Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 34



Trong phòng chiếu phim, Quý Nhã Nam đã bị Kỷ Cửu chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, một cảnh tương tự đã xảy ra trong phòng làm việc trên tầng hai của nhà chính.

Điều khác biệt duy nhất là nhân vật chính đã thay đổi từ ba đứa trẻ thành những người lớn tuổi hơn.

Trong căn phòng màu đỏ sẫm, trang trí cổ kính, trang nhã, sàn gỗ trải thảm Ba Tư, ba mặt dựa vào tường có giá sách gỗ cao, trên đó kê ngay ngắn những cuốn sách nổi tiếng của Trung Quốc và nước ngoài, càng làm tăng thêm phong cách của chủ nhân nó.

Kỷ Lang Thiên ngồi trên chiếc ghế văn phòng ở trung tâm, trong khi vợ chồng Quý Viễn Đạo tự giác ngồi trên chiếc ghế sofa đơn ở cả hai bên.

Người hầu gõ cửa, bưng ba chén trà vào rồi cung kính lui đi.

Im lặng một lúc.

Kỷ Lang Thiên hạ quyết tâm để cho hai vợ chồng nói trước, hiện tại bọn họ có chuyện cầu cứu, chẳng lẽ còn chờ ông đây phải chủ động sao?

Vì vậy, cũng không nóng nảy, nhấp một ngụm trà Long Tĩnh Tây Hồ, nhiệt khí lượn lờ, hương trà tràn ngập khắp phòng, chẳng mấy chốc đã tràn ra hương thơm từ bốn phía trong phòng.

Quý Viễn Đạo đợi nửa ngày cũng không thấy Kỷ Lang Thiên có ý định nói chuyện, mông có chút không thể ngồi yên, sau khi xoa hai tay vẫn không kìm được lời nói: "Lang Thiên, anh xem.."

"Chúng ta hiện tại chính là nói về vấn đề công việc." Kỷ Lang Thiên ngắt lời ông ta.

Quý Viễn Đạo không ngờ rằng ông ta không cho mình chút xíu mặt mũi nào, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến người đang ngồi trước mặt có thể là chủ nhân vàng trong tương lai, liền sửa miệng: "Kỷ tổng."

Trên đời này, không có ai ngốc đến mức bỏ qua cơ hội kiếm tiền.

"Tôi tưởng ông hẳn là trong lòng biết rõ ràng, vì sao hôm nay ông có cơ hội ngồi ở chỗ này, cùng tôi nói chuyện hợp tác."

Quý Viễn Đạo sắc mặt thay đổi, tại sao? Không phải vì ông đã đến nhà Mộ Dung để cầu xin lão thái thái, sau vài lần đánh gậy, mới làm cho bà ta thoải mái và bằng lòng cho bước vào nhà họ Kỷ vì tình cảm cá nhân sao?

Quý Viễn Đạo nén nỗi uất hận trong lòng, miễn cưỡng cười nói: "Tôi biết chứ, xem như vì Anh Hiền."

Nghe những lời mặt dày vô sỉ của ông ta, Kỷ Lang Thiên bật cười, chế nhạo: "Ông thật ra cũng biết đấy, nếu ông luôn miệng nói vì Anh Hiền, tôi đây tiếp theo yêu cầu với ông mà nói, hẳn không phải là việc khó."

Quý Viễn Đạo có một dự cảm không tốt, Kỷ Lang Thiên khét tiếng tàn ác ở trên thương trường, ông ta sẽ tuyệt đối không bao giờ buông tha cho đối phương.

Đặc biệt là khả năng nhắm mắt còn có thể cho người ta có bản lĩnh mà đào hố đã khiến hầu hết tất cả những đồng nghiệp từng chiến đấu với ông phải khiếp sợ.

Băn khoăn đến lòng dạ thâm trầm của ông ta, Quý Viễn Đạo do dự một lúc, thay vì trực tiếp gật đầu, ngược lại nói, "Kỷ tổng, mời ngài nói."

"Ông rất thông minh." Kỷ Lang Thiên cười lạnh, "Vậy thì tôi cũng không quanh co lòng vòng. Bây giờ trong tay ông có bao nhiều phần trăm cổ phần của Vân Thượng?"

Tim của Quý Viễn Đạo đập một hồi trống, cảm giác lo lắng càng trở nên trầm trọng, nhưng bây giờ cưỡi lên lưng hổ cũng khó leo xuống, ông phải thành thật nói: "Bốn mươi sáu phần trăm."

Mặc dù 46% cổ phần này chưa bằng một nửa, nhưng nó đã cao hơn nhiều so với vốn chủ sở hữu của các cổ đông, vì vậy Quý Viễn Đạo đã vững vàng ở vị trí đứng đầu của công ty trong nhiều năm.

"Tôi cho ông giữ lại 20%." Kỷ Lang Thiên nhấp một ngụm trà, với vẻ mặt nhàn nhạt, như thể ông không quan tâm đến lời nói của ông ta.

Mười phần uy lực, thậm chí liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của một cái xí nghiệp.

Quý Viễn Đạo choáng váng tại chỗ, trợn tròn mắt, hỏi: ".. Cái gì?"

"Ông nghe không hiểu sao? Ông phải lấy ra 26% cổ phần, coi như là điều kiện để Kỷ thị đáp ứng."

Khi Quý Viễn Đạo nghe những lời này, cả người giống như một hầm băng rơi xuống, một cơn ớn lạnh ngay tức khắc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu: "Kỷ tổng.. ngài.. đừng đùa vậy chứ?"

Hai mươi sáu phần trăm?

Đừng tưởng rằng ông không biết số cổ phiếu này cuối cùng sẽ vào tay ai, tất cả đều sẽ thuộc về mẹ nó tên nhãi ranh Quý Anh Hiền kia.

Thẩm Lan vốn im lặng ngồi ở bên cạnh giờ cũng thấy tâm hoảng ý loạn.

Bà ban đầu nghĩ rằng Kỷ Lang Thiên có thể làm ầm ĩ về số cổ phiếu này, dù sao thì mẹ của Quý Anh Hiền được coi là em gái của ông ấy và rất thân thiết với gia đình họ.

Chính là..

Bà không bao giờ ngờ tới người này sẽ công phu sư tử ngoạm, trực tiếp đòi hơn một nửa cổ phần Vân Thượng.

Làm sao bà có thể đồng ý?

Bà đã lên kế hoạch cho số cổ phần đó từ lâu, trong tương lai, bà sẽ làm của hồi môn cho con gái, nên thứ con riêng kia sẽ không lấy đi được một đồng nào.

"Kỷ tổng, 26% này cũng nhiều quá rồi.." Bà cau mày nói.

Kỷ Lang Thiên từ lâu đã nhìn Thẩm Lan không vừa mắt, nghe được sự phản đối của bà ta, vẻ mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, tôi quên mất còn có một vị khác ở đây. Vậy thì, xin hỏi Thẩm phu phân, bà đảm nhiệm chức vụ gì trong Vân Thượng? Hiện tại bà lại lấy thân phận gì mà cùng tôi nói chuyện?"

"Tôi.." Thẩm Lan còn tưởng mở miệng tranh giành quyền lợi được, trong nháy máy liền ngậm miệng lại khi ông ta hỏi hai vấn đề đó.

Vài năm trước bà đã đề cập với Quý Viễn Đạo nhờ ông sắp xếp cho mình một vị trí điều hành cấp cao trong công ty. Ai biết rằng ban giám đốc đã phản đối điều đó trong hai năm đó.

Không còn cách nào khác, kế hoạch đành phải tạm gác lại và trì hoãn lặp đi lặp lại cho đến ngày hôm nay, ngoại trừ chức danh phu nhân chủ tịch thì không còn cái nào khác, bà vẫn không có quyền ở trong Vân Thượng.

Bà không có quyền nói chuyện bàn bạc với CEO của tập đoàn như Kỷ Lang Thiên, thậm chí còn không có cửa để bước vào thư phòng này.

Bà lúc này mới hiểu rõ, lý do tại sao Kỷ Lang Thiên cho phép bà bước vào căn phòng này trong ngày hôm nay là để nói cho bà biết sự thật..

Trong mắt Kỷ gia, bà, Thẩm Lan, thậm chí không có tư cách để nói chuyện với họ.

Thẩm Lan sắc mặt xám như tro tàn.

Bên đùi, móng tay được cắt tỉa tinh xảo lúc nào đó đã làm nhéo đến rách da, có vật cứng cắm vào trong da thịt, nhưng bà cũng không hề cảm thấy.

Kỷ Lang Thiên cười nhạo: "Nếu suy nghĩ cẩn thận, một chút sự tình cũng không liên quan đến bà, không muốn làm bà bị mất mặt nên mới không nói thẳng, chừa chút mặt mũi cho mọi người, bà ít nhiều gì cũng nên hiểu rõ."

Những lời này rõ ràng không có một câu chửi thề bẩn thỉu nào, nhưng Thẩm Lan lại cảm thấy chúng giống như những cái tát vô hình, giáng thẳng vào mặt, khiến bà không thể ngẩng đầu lên.

Trong cơn bàng hoàng, lại nhớ lại những cái đó bất quá đã xảy ra trong quá khứ.

Thần Lan được sinh ra ở nông thôn, là một đứa trẻ nông dân chính hiệu, khi mẹ sinh được một người em trai bởi vì hoàn cảnh dơ loạn ác liệt, khó sinh mà chết, một thi thể hai mạng người.

Cha là một tay cờ bạc nổi tiếng khắp xóm, ông rất thích đánh bạc sau khi uống rượu, vay tiền ở khắp nơi, vay mượn hàng xóm láng giềng, mỗi ngày đến lễ tết, chủ nợ đều đến tận cửa đòi nợ.

Lúc đầu, bọn họ nể tình cảm hàng xóm, thái độ ôn hòa, nhưng cuối cùng, không nói hai lời, họ dùng gậy đập phá hết đồ đạc, căn nhà nhỏ ấm cúng bị phá hủy.

Tuy nhiên, sự đau khổ vẫn chưa kết thúc.

Người cha cáu kỉnh của bà có lần say rượu và sa vào cờ bạc trong đêm khuya, bị ba đám đông khác đánh đập, ngã lăn ra đất, đánh đến phá hỏng thần kinh, từ đó trở thành một kẻ ngốc.

Có lúc ông ta bình thường, có lúc nổi khùng, lúc điên lên lấy Thẩm Lan làm công cụ để phát tiết, thắt lưng, gậy gộc, căn phòng tối, cô đều trải qua hết.

Sau đó, vào một ngày nọ, vào lúc tờ mờ sáng, có người đến thông báo với rằng người cha ngốc của bà đã chết.

Chết ở gốc hồ ngoài ruộng, bị đè đầu dìm xuống nước, chết khiếp, hỏi có muốn gọi công an bắt người không.

Thẩm Lam im lặng hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt nở nụ cười thoải mái.

Người nọ thấy bà cười như không cười, kinh hãi nhìn bà, mắng bà là lòng lang dạ sói, rồi tự mình bỏ đi.

Vài ngày sau, người thư ký cũ đến nói với bà rằng không có nhà ở trong làng, bà hỏi tại sao, nhưng người thư ký cũ im lặng.

Cứ như vậy, Thẩm Lan một mình lang thang đến Lạc thành, tìm khách sạn, làm phục vụ, nhưng không ngờ lại gặp Quý Viễn Đạo, người đang chịu nhiều áp lực trong công việc và thường xuyên dùng rượu để giải tỏa phiền muộn.

Lúc đầu trông ông ta rất đẹp trai, bà luôn giả vờ quan sát, tình cờ khi dọn món ăn, lâu dần bà thấy ông ấy lịch lãm và đàng hoàng, đúng kiểu đàn ông mà bà chưa gặp bao giờ.

Lúc sau mấy trăm cái ban đem, bà luôn bị mất ngủ và tình trạng này cứ lặp đi lặp lại.

Hơn nửa năm ở Lạc thành, Thẩm Lan đã chứng kiến quá nhiều gương lợi dụng quan chức cấp cao để làm giàu, nói trắng ra, là nhóm tình nhân của những kẻ quyền thế.

Bà tuy rằng vô cùng đố kỵ, nhưng trong lòng vẫn luôn khắc chế tận cùng.

Nhưng.. khoảnh khắc nhìn thấy Quý Viễn Đạo, bà đã rung động.

Những gì xảy ra sau đó như nước chảy thành sông, điều gì nên xảy ra, điều gì không nên xảy ra, tất cả đều trở thành hiện thực.

Khoảnh khắc bà được Quý Viễn Đạo dẫn vào tòa nhà kính cao lớn, khoảnh khắc khi bà trở nên lộng lẫy, khoảnh khắc bà được trải qua mùi vị của quyền lực.

Bà biết, bà không thể buông tay.

Dù thế nào đi nữa, cũng không thể buông tay.

Sau vài năm ổn định, công việc của thư ký chủ tịch dần không thể thỏa mãn lòng tham của bà.

Bà khao khát thoát khỏi cuộc sống nghèo khó trước đây và trở thành một phu nhân trong giới thượng lưu, để những ai từng coi thường bà đều âm thầm hối hận.

Xu thế ích lợi khiến bà bỏ mọi nguyên tắc và bắt đầu dùng chiêu trò. Dàn dựng cho vị phu nhân thật sự kia bắt gặp được cảnh loạn dâm trong văn phòng.

Một năm sau, bà đạt được mong muốn của mình với tư cách là vợ của chủ tịch Vân Thượng.

Hôm nay, nếu ai đó hỏi bà có hối hận vì những gì mình đã làm trước đây không, bà chỉ có năm chữ - chết cũng không hối hận.

Ngay cả khi được trao một cơ hội khác, bà vẫn sẽ chọn con đường cũ.

Bởi vì bà sợ nghèo, cái loại nghèo bần cùng, sợ hãi đó, không biết liệu ngày mai có thể nhìn thấy mặt trời mọc hay không, bà chịu quá đủ rồi.

Chỉ trong một phút, trong tâm trí Thẩm Lan cưỡi ngựa xem hoa.

Suy nghĩ kỹ càng lại, đi đến bước này, quả nhiên bà không cam tâm, trong lòng có một giọng nói hét lên, thúc đẩy bà phải tiếp tục leo lên, chỉ có leo lên cao hơn nữa mới có thể xứng với những đau khổ mà bà đã phải chịu đựng!

Thẩm Lan thật ra giống nhất một ngọn cỏ, nhìn không dễ thấy, nhưng sức sống lại vô cùng ngoan cường.

Cái gọi là "lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong thổi lại sinh" miêu tả tính cách của bà, tràn đầy kiên cường.

Kỷ Lang Thiên nhìn bà từ từ bình tĩnh, đến hoảng sợ rồi mới bình tĩnh lại, không ngờ lại nói: "Kỷ tổng, tôi thật là bé nhỏ còn không bằng một con cờ, ngài cao lớn như vậy không cần đem tôi nhìn vừa mắt, chính là Lạc thành lớn như vậy, xí nghiệp tư bản hùng hậu không ở số ít, không phải chỉ có một mình Kỷ thị, Vân Thượng hiện giờ còn chưa tới bước đường cùng, còn phải chậm rãi lựa chọn đối tác thích hợp, chúng ta hoàn toàn không cần thiết dùng hơn phân nửa số cổ phần đổi lấy sự tài trợ của Kỷ thị."

Ý nghĩa trong câu này có chút uy hiếp.

Kỷ Lang Thiên khẽ nhướng mày, im lặng một lúc rồi đột nhiên cười, buông hai tay nói: "Lần hợp tác này từ trước đến nay đều là người tình ta nguyện, nếu bà đã nói đến nước này, tôi tự nhiên không thể cưỡng cầu."

Nghe vậy, Quý Viễn Đạo nóng nảy và muốn mở miệng, nhưng ống tay áo bên tay phải của ông đã bị người túm lại.

Ông quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Lan đang im lặng lắc đầu, khẩu hình hiện ra bốn chữ "Trở về rồi nói."

Ông ta bình tĩnh lại, cúi đầu nghĩ về những gì Thẩm Lan nói vừa rồi, liền cảm thấy rất có lý.

Lạc thành lớn như vậy, Vân Thượng là một công ty có tiềm năng lớn, chỉ cần sẵn sàng bỏ ra một số lợi nhuận, sẽ không lo lắng về việc tìm kiếm nhà đầu tư.

Trong lòng hơi hơi tạm định, sự tự tin của Quý Viễn Đạo lại tràn đầy: "Điều mà Kỷ tổng đang nói đến là hợp tác sao? Ngài nói đến phải là ngươi tình ta nguyện? Nếu đúng như vậy, đêm nay đã quấy rầy ngài rồi, nhà tôi có chút việc nên đi trước, cáo từ."

Ông ta trông không muốn bị thao túng, vì vậy đứng dậy và rời đi.

Ngay khi ông chạm vào tay nắm cửa, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông từ phía sau ông: "Quý Viễn Đạo, ông tốt nhất là nghĩ kỹ, ra khỏi cánh cửa này, lần sau có đến nữa, thì không còn là ở chỗ này, điều kiện này nữa."

Động tác của Quý Viễn Đạo đông cứng lại, đoạn lời nói này rõ ràng là với giọng điệu bình tĩnh, nhưng ông luôn cảm thấy nó rất kỳ quái.

Có phải Kỷ Lang Thiên cho ông tự hạ mình xuống?

Thật đáng tiếc, Quý Viễn Đạo cho dù có chần chờ, nhưng vì tôn nghiêm của người đàn ông không cho phép ông đổi ý cùng Thẩm Lan bước ra khỏi thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.