Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 6



Mùa đông lạnh lẽo đã qua, chớp mắt tháng hai cũng trôi qua, tháng ba trăm hoa đua nở.

Sau đêm giao thừa náo nhiệt, biệt thự Kỷ gia đã khôi phục lại vẻ yên bình trước đây.

Kỷ Đình trở lại quân đội, còn Kỷ Trạch thì đến Bắc Kinh vì nhận được kịch bản của bộ phim, ngay cả Kỷ Khải Chi và Kỷ Lang Thiên cũng trở nên bận rộn, một người vì bá tánh thiên hạ, một người vì công việc ở công ty bắt đầu bận bịu hơn.

Về phần anh em nhà họ Kỷ, tất cả đều trở lại trường, kể cả Kỷ Tử Nhiên cũng được gửi đến một trường mẫu giáo khác, có điều khai giảng hơi sớm.

Tiểu Kỷ Cửu cũng đã trải qua một tháng tân niên sống trong nhung lụa, cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà đã thành công mập lên một cân*.

*Một cân = 500g, nửa ký.

Lão thái thái còn đo chiều cao cho Tiểu Kỷ Cửu nữa, bà phát hiện cô đồng thời cao thêm hai centimet.

Thời gian thấm thoát trôi qua đến cuối tuần.

Vào buổi tối của ngày chủ nhật, trăng sáng sao thưa*, biệt thự Kỷ gia một lần nữa vì Kỷ Cửu mà vội vàng đến người ngã ngựa đổ*.

*Trăng sáng sao thưa: Trăng sáng nhưng chỉ có ít ngôi sao trên trời.

*Người ngã ngựa đổ: Hỗn loạn như ở trên chiến trường.

Kỷ Cửu ngồi trên giường lớn ôm một cái gối cao ngang mình, nhìn bà nội và mẹ vội vàng thành bộ dáng muốn sứt đầu mẻ trán.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch đáng yêu, nhưng khi nhìn kỹ lại, thấy được rằng cô mang theo vẻ bất lực của người lớn.

Thầm nghĩ, cô bất quá chính là mới đi học mẫu giáo, tại sao hai người này lại làm cô có cảm giác như * "Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở lại"?

* Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở lại: Ở đây có nghĩa là sợ Tiểu Cửu một đi không trở hay gì mà phải lo lắng đến vậy.

Căn phòng xa hoa sang trọng và ấm cúng, buổi sáng không còn sạch sẽ gọn gàng nữa, miếng gỗ như bị kẻ trộm phá vỡ cách đây không lâu, một đống mảnh vụn vương vãi khắp mặt đất, bên này có một đống, bên kia cũng có một đống, tất cả đều là đồ dùng hằng ngày của trẻ con.

Lão thái thái nhìn một loạt những cốc nước, do dự cả nửa ngày, cuối cùng bà nhíu mày, cầm cốc nước hình chuột Mickey để vào túi lưới đựng nước nho nhỏ ở hai bên ba lô, vốn là không có bao lớn để đựng đồ, trong nháy mắt chiếc ba lô đã bị lấp đầy hơn một phần ba chỗ để đồ rồi.

Bên cạnh cô, Nguyễn Tĩnh Hảo ngồi xổm xuống trước tủ quần áo của Kỷ Cửu, bà vùi đầu tìm kiếm, hoang mang mà trong miệng nói thầm: "Mình nhớ rõ là chiếc chăn bông đã được cất ở đây.. Như thế nào lại không thấy?"

"Tĩnh Hảo! Còn phải mang cho Tiểu Cửu một cái chăn, ngủ ở trong nhà trẻ rất dễ bị cảm lạnh, lấy cái chăn màu vàng lông ngỗng đủ dày kia."

Lão thái thái chợt nhớ tới nhà trẻ phải ngủ trưa, vội vàng cao giọng nói to. Sợ cô con dâu quên.

"Được rồi, mẹ, con hiểu rồi."

Trong lúc nói chuyện, bà nhìn thấy ở trong một góc vải san hô, phía dưới lộ ra một chiếc chăn đơn màu lam, vui vẻ nhếch khóe miệng lên, dùng sức kéo tấm chăn ra, gấp lại rồi cất vào trong vali rộng đang mở, bà tiếp tục tìm kiếm cái chăn bông màu vàng ngỗng mà mẹ chồng nói.

"Suýt nữa thì quên mất! Còn phải mang theo hai cây bút. Nếu Tiểu Cửu muốn viết chữ, không có bút thì không thể nào viết được."

"Mẹ, nhân tiện đừng quên nhét hai cuốn sách dành cho trẻ con, dụng cụ vẽ tranh dành cho trẻ nhỏ đôi khi cần phải dùng." Nguyễn Tĩnh Hảo hướng đến lão thái thái nhắc nhở bà.

"Mẹ biết rồi, con tiếp tục thu dọn đồ đạc khác, cẩn thận một chút, đừng bỏ sót thứ gì."

"Dạ mẹ."

"Còn có.."

Tiểu Cửu ngồi ở trên giường như bức tượng được khảm thạch, cô không còn nhớ rõ lão phu nhân đang nói cái gì với mẹ cô nữa.

Cô nhìn chằm chằm hai người bận rộn qua lại hồi lâu, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Mi mắt nặng trĩu không cử động được, trong mắt ẩn hiện lên một tầng sương mù rộng lớn.

Một lúc sau, ý thức của cô trở nên mơ hồ, bên tai có tiếng kéo đồ vật, kẽo kẹt, một âm thanh giống như có sức mạnh ma thuật thôi miên, khiến trước mắt cô hoàn toàn tối sầm lại, cô gặm ngón tay nhỏ rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

* * *

Ngày hôm sau, vào một buổi sáng của mùa xuân, không khí như được thanh lọc, trong lành và dễ chịu.

Cửa sổ căn phòng bị sương mù trắng xóa bao phủ toàn bộ mảnh kính, mặt trời vừa ló dạng trên ngọn đồi từ ở phía đông giống như một tấm đồng lớn vừa ra khỏi lò, lấp lánh rực rỡ.

Kỷ Cửu ngồi trên chiếc ghế cao dành cho trẻ em và rung rung hai cái đùi, chậm rãi ăn bát cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạt nóng hổi.

Dưới chân ghế, chú chó Tiểu Kim Mao đã lớn lên duỗi thẳng cái chân trước, hai cái tai dựng thẳng đứng, nằm trên đất, đuôi vẫy vẫy để tạo sự vui mừng dành cho cô chủ nhỏ.

Chẳng mấy chốc, cháo trong bát đã cạn, nhưng hôm nay lão thái thái cùng với Nguyễn Tĩnh Hảo chịu trách nhiệm đưa cô đi, họ vẫn còn đang ở trên lầu thu dọn đồ đạc, nên không xuống ăn.

Kỷ Cửu đảo mắt nhìn Tiểu Kim Mao, bốn mắt đối diện nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Kỷ Cửu yêu cầu bảo mẫu nhấc cô ra khỏi ghế, hai sinh vật nhỏ dễ thương vặn vẹo mông, thừa dịp không có ai ở phòng khách, ngươi truy ta đuổi, bắt đầu giơ chân chạy rượt nhau.

Tiểu Kim Mao được đưa đến ở lầu chính cách vách căn biệt thự, ngày thường không cùng chủ nhân ngủ chung một chỗ, chỉ có ban ngày được thả ra.

Chắc là do tiểu cẩu trời sinh có linh tính, biết người để nó có thể ở lại chính là Tiểu Kỷ Cửu, nên nó chạy theo cô.

Tiểu Kỷ Cửu cùng tiểu cẩu náo loạn mười mấy phút, lão thái thái mặc áo khoác len màu nâu bước đến, theo sau là Nguyễn Tĩnh Hảo trang điểm tinh tế, dáng người bà rất là mảnh khảnh.

Tiểu Kỷ Cửu vui vui mừng mừng mà dắt Tiểu Kim Mao đi đến trước mặt hai người.

Nguyễn Tĩnh Hảo bước tới, mang cặp cho cô, không yên tâm mà dặn dò: "Tiểu Cửu, mẹ để bánh quy yêu thích của con ở trong túi, nếu đồ ăn ở trong trường không hợp khẩu vị của con, con có thể lấy bánh từ trong đó ăn, biết không?"

Vào ngày đầu tiên đi học của con gái, các bà mẹ trên khắp thế giới có lẽ đều có chung tâm trạng, nhẹ nhõm, vui mừng, miễn cưỡng nhưng đầy lo lắng, vì sợ con mình không thích nghi được với môi trường ở trường hoặc bị bắt nạt.

Kỷ Cửu vuốt ve dây đeo trên vai, mở to đôi mắt thủy linh linh nhìn Nguyễn Tĩnh Hảo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc: "Tiểu Cửu đã biết."

Nhờ năng lực thích ứng mạnh mẽ mà cô đã tu luyện ở hai mươi sau năm trong kiếp trước, hiện tại giả làm một đứa trẻ ba tuổi, quả thật hạ bút thành văn*.

*Hạ bút thành văn: Ý là thật dễ dàng, dễ như ăn cháo.

Lão thái thái vỗ vỗ đầu Tiểu Cửu tràn đầy sự yêu thương: "Tiểu Cửu của chúng ta rất là ngoan a. Nhất định ở nhà trẻ sẽ học tốt, đúng không?"

Khóe miệng của Tiểu Cửu mở hé ra: "Đúng."

Âm cuối hơi hơi kéo dài một chút.

"Được rồi, chúng ta lên xe trước đi, bằng không sẽ đến muộn mất." Lão thái thái nhắc nhở.

Nguyễn Tĩnh Hảo đành phải thu lại tâm trạng phức tạp, đi theo lão thái thái vào chiếc ô tô màu đen đang đợi trước đài phun nước.

* * *

Trường mầm non song ngữ quốc tế Ban Mai được xây dựng ở ngoại ô thành phố, với phong cảnh đẹp và môi trường tao nhã lịch sự, cách Kỷ gia chỉ có mười lắm phút đi xe.

Kỷ Cửu ngồi sát cửa sổ, nhìn những tòa nhà màu ấm áp cách đó không xa, tài xế giảm tốc độ, bác tài đoán đó là điểm đến của cô.

Trường mẫu giáo còn đẹp hơn trong trí tưởng tượng của cô.

Trong lúc ăn tết ở nhà, cô vô tình nghe thấy học phí trong một học kỳ của Ban Mai từ chính miệng của Kỷ Trường Đức nói, cô cũng bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh của ngôi trường này.

Rốt cuộc nó xa xỉ đến mức nào để xứng đáng với mức học phí đắt đỏ có tới năm con số không ở phía sau?

Bây giờ đã được tận mắt chứng kiến, thật đúng với câu "Tiền nào của đó."

Xe dừng lại ở chỗ đối diện làn đường cho người đi bộ, đúng lúc vào thời điểm mà đám nhóc kia mới vừa đến trường, trước cửa đầy những chiếc xe hơi tới đón đưa, trong đó có rất nhiều siêu xe sang trọng quen mắt mà Kỷ Cửu không đếm xuể.

Hôm nay là ngày khai giảng của trường mầm non, hầu hết các bé đều được gia đình đi cùng.

Tài xế cởi bỏ dây an toàn, đi tới ghế sau cung kính thỉnh lão phu nhân xuống xe, chờ Tiểu Kỷ Cửu đi xuống, lại đi vòng tới chỗ để vali, lấy chiếc vali đã đặt trước tối hôm qua ra, gật đầu với lão thái thái.

"Có cô giáo ở nhà trẻ chịu trách nhiệm phân loại. Ông giao vali cho người quản lý ở bên trong, chỉ cần kêu tên tiểu thư là được." Lão phu nhân nói.

"Vâng."

Lão thái thái dẫn Tiểu Cửu qua đường, trước khi đi, Tiểu Cửu không quên quay lại vẫy tay béo của mình chào tạm biệt bác tài xế.

Bác tài xế vui vẻ mỉm cười.

Ở cổng trường mẫu giáo, cánh cửa sắt trắng trông rất lãng mạn được mở rộng ra, trên tường treo tám ký tự mạ vàng to đùng, * "Trường mẫu giáo song ngữ Ban Mai", được ánh mặt trời chiếu sáng.

*晨曦双语国际幼儿园: Chữ 国 dính liền với 语国 nên chỉ tính là một từ, nên nguyên văn viết tới chín ký tự, trên thật tế chỉ có tám chữ.

Giáo viên tiếp đón ở cổng trường mẫu giáo nhìn thấy hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi cùng một cô bé thông minh hoạt bát bước đến.

Nghĩ rằng hôm qua hiệu trưởng đưa cô đến văn phòng và nói hôm nay có một học sinh mới đến, là một bé gái, dặn cô phải chăm sóc tốt, trong lòng đã có quyết định, nhếch môi cười bước về phía trước.

"Xin chào, là bạn nhỏ Kỷ Cửu đúng không?"

Kỷ Cửu ngẩng đầu lên nhìn bà nội đang im lặng, rồi nhìn mẹ mình thấy bà muốn lên tiếng nhưng lại thôi, cô mới nói với cô giáo: "Là con! Con chào cô, con tên là Kỷ Cửu! Người trong nhà đều gọi con là Tiểu Cửu ạ."

Trong ánh ban mai dịu dàng và yếu ớt, cô giáo bị Tiểu Cửu Cửu làm cho cả người ngây ngẩn ra, trái tim như bị tan chảy, hận không thể hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó vài cái, khóe miệng cười:

"Chào con a, bạn học nhỏ Kỷ Cửu, trong trường không cho người lớn bước vào, nên con phải tự mình bước vào nhé."

Kỷ Cửu nhăn mũi, làm bộ dáng khó chịu, vẻ mặt có chút ủy khuất khiến Nguyễn Tĩnh Hảo nhìn mà tâm đau đớn, thiếu chút nữa liền muốn ôm Tiểu Kỷ Cửu về nhà.

Dù sao thì phần lớn thời gian đến nhà trẻ là để chơi, dù có đi học hay không cũng không có gì khác biệt. Bên cạnh đó, Kỷ gia có đủ khả năng để dạy con bé ngay tại nhà.

Nguyễn Tĩnh Hảo vừa định mở miệng, lão phu nhân đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn về phía Tiểu Cửu, nhẹ giọng nói:

"Tiểu Cửu, cháu năm nay bốn tuổi rồi. Cháu cũng lớn rồi, mà đã lớn thì nên hiểu rõ một lời nói gói một vàng, đúng không nào?"

Ngón tay út rối rít của Cửu Cửu đảo qua vòng lại: "Bà ơi.. Một lời nói gói một vàng ý là phải biết giữ chữ tín đúng không bà?"

Lão thái thái mỉm cười: "Đúng vậy, có nghĩa là lời nói của Tiểu Cửu trở nên rất có giá trị, tức là một khi đã nói thì phải giữ lời."

Cửu Cửu im lặng vài giây, hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm nghị: "Đúng! Lời nói của Tiểu Cửu rất có giá trị, rất có giá trị! Bà, mẹ, hai người đi đi! Tiểu Cửu có thể tự mình đi vào."

"Tiểu Cửu thật là ngoan."

Lão thái thái giao Tiểu Cửu cho cô giáo, yêu cầu cô ấy chăm sóc Kỷ Cửu cho thật tốt, cô giáo hoàn toàn đồng ý, lão thái thái kéo tay Nguyễn Tĩnh Hảo bất đắc dĩ rời đi.

Nguyễn Tĩnh Hảo bị mẹ chồng kéo tay đi, bà lưu luyến mà nhấc chân đi từng bước, nhìn thấy tiểu búp bê mềm mại như sáp càng ngày càng nhỏ lại, nước mắt lưng tròng, bà gọi lão thái thái ở trước mặt, "Mẹ à."

Lão thái thái tiếp tục bước đi: "Không phải là chỉ đi nhà trẻ thôi sao? Con khóc lóc cái gì? Trở về mà làm việc của con đi, buổi tối có thể đến trường đón Tiểu Cửu."

Từ khi con trai cả của lão thái thái muốn cưới Nguyễn Tĩnh Hảo, lúc đưa bà về ra mắt cha mẹ, lão thái thái mới biết con dâu lớn là người có tính tình tốt, lớn lên xinh đẹp, đa tài đa nghệ, chỉ là tính tình có lúc lại mềm như bông, tính cũ không thể thay đổi, làm người ta gấp đến độ hoảng sợ.

Nhưng may mắn thay, tính cách của cô cháu gái nhỏ được thừa hưởng từ Kỷ Lang Thiên chứ không phải từ mẹ ruột của mình, nếu không thì..

Lão thái thái không thể tưởng tượng được cảnh mỹ lệ kia.

* * *

Tiểu Kỷ Cửu được giáo viên dẫn qua một hành lang dài trực tiếp đi lên tầng hai của tòa nhà dạy học đầu tiên.

Tòa nhà số một và số hai đều là trẻ em ở lớp nhỏ cùng với mấy đứa trẻ ở lớp chồi, do tuổi còn quá nhỏ, bắp chân quá ngắn, lên xuống cầu thang không thuận tiện, ở các góc có hai thang máy túc trực vì sự an toàn của học sinh, đều có giáo viên trực ban trông coi.

Kỷ Cửu đi ngang qua những lớp học có không gian đầy sắc màu, cuối cùng dừng lại ở ngay tại cửa lớp chín.

Cô giương mắt nhìn lên tấm ký hiệu lớp học, trên đó ghi – Tiểu Cửu ban, lớp chín nhỏ.

Kỷ Cửu: .

Cô giáo không phát hiện Kỷ Cửu đang muốn cạn lời, im lặng, vui tưới hớn hở nói: "Con xem này, đây chính là lớp mà Tiểu Cửu được xếp vào a, rất có duyên nha, Tiểu Cửu ban, Tiểu Cửu, Tiểu Kỷ Cửu!"

Kỷ Cửu: .

Hai mươi chỗ ngồi trong lớp học gần như đã kín chỗ, ngoại trừ một khoảng trống bên cửa sổ. Kỷ Cửu hiểu rằng đó là dành cho cô.

Cách cửa sổ ở chỗ hành lang, Kỷ Cửu không đủ cao, chỉ cao hơn một nửa bức tường, một đám người đầu to chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại xuất hiện một cái đầu quăn cực kỳ ghê gớm, hơn nữa, tất cả đều lẻn đến cửa sau.

Ngạc nhiên trước tiếng ồn ào của lũ trẻ đầu gấu này, trên đài phát ra một giọng trẻ con du dương, Cửu Cửu tò mò nhìn cô giáo, cô ấy thông mình sắc sảo giải thích: "Đây là tiếng chuông báo hiệu vào lớp. Nghe được thì phải mau chóng quay lại chỗ ngồi ngay ngắn."

Trường mẫu giáo Ban Mai này không giống như những chỗ dành cho người thường.

Nó rèn luyện tính tự chủ của trẻ ngay từ khi còn nhỏ.

Tuy rằng bản chất bồi dưỡng có chút rời rạc, nhưng rất có kế hoạch.

Chẳng trách con cháu thế gia nhà giàu cuối cùng cũng chẳng chân chính làm nên trò trống gì, từ nhỏ đã giữ trong mình khí phách liền dùng tiền tài, cử chỉ lời nói đều không thể so sánh với đứa trẻ trong gia đình bình thường được.

Được khen ngợi như vậy, Kỷ Cửu nhịn không được xem xét cái đầu kim mao lệch ra kia.

Quả nhiên, từ cửa sau lại chuồn trở về cửa trước.

Cô giáo đợi một hồi, cuối cùng nhìn thấy một vị giáo viên đi vòng qua góc hành lang, đem Tiểu Cửu bước đến hai bước: "Viên lão sư, đây là học sinh mới của lớp cô, Kỷ Cửu."

Cô giáo trẻ buộc tóc đuôi ngựa theo giọng nói, nhìn xuống còn chưa tới eo nhỏ nhắn của cô, nở nụ cười ôn nhu: "Được rồi, cô đi đi, bạn học nhỏ Kỷ Cửu cứ việc giao cho tôi."

Cô Viên nắm tay Kỷ Cửu và đẩy cửa vào lớp, tiếng huyên náo trong lớp không ít yên tĩnh, ồn ào vẫn chưa dừng lại, Cô Viên không thèm để ý, giọng nói thanh thanh:

"Các bạn nhỏ à, hôm nay lớp chúng ta có một bạn nhỏ mới chuyển đến, mọi người hãy đến xem bạn học mới này là ai a." Cuối cùng, cô ấy nói thêm một câu, "Là một cô bé rất là dễ thương!"

Một đám trẻ con trên tay cầm cây củ cải đổ xô đến trước bục giảng, Kỷ Cửu thầm đếm một chút, nam sinh chiếm ba phần năm của lớp.

Trước sự chú ý của các bạn nhỏ, Tiểu Kỷ Cửu, người đã trải qua sóng gió lớn không hề sợ hãi hay luống cuống, cô chớp chớp đôi mắt và hào phóng mở miệng giới thiệu bản thân: "Xin chào mọi người, tớ tên là Kỷ Cửu."

Ngay lập tức có người trả lời: "We are Tiểu Cửu ban a."

Kỷ Cửu nhanh chóng liếc nhìn người ở giữa đám đông, đó là một cái đầu tóc màu vàng lộng lẫy bắt mắt, người vừa mới nãy từ cửa trước lẻn qua cửa sau, rồi từ cửa sau lẻn đến cửa trước – Tiểu Kim Mao.

"Cậu có thể kêu tớ là Tiểu Cửu, người ở trong nhà đều gọi tớ như vậy hết." Lời nói của Kỷ Cửu có chút khí phách.

Trong lòng lại nghĩ đến việc đợi khi tìm được cơ hội, nhất định phải xoa đầu Tiểu Kim Mao này, thoạt nhìn sờ vào cũng không tồi.

Tiểu Kim Mao nói hỗn hợp tiếng Trung và tiếng Anh, tiếp tục nói một cách hồn nhiên: "Xin chào, my name is Harry Wilson!"

Cậu ta mới vừa nói xong, đột nhiên bị một người bên cạnh đẩy ra một phen, lực không mạnh nhưng cũng đủ nhường chỗ cho vị trí trung tâm.

Sau đó, một cậu bé người Trung Quốc chính thống với đôi mắt đen và mái tóc đen đứng chỗ trung tâm đám đông thay vì là cái tên Harry kia.

Đó là một cậu bé rất đẹp, dễ thương, thậm chí là một chút đẹp trai, chính là tiểu soái ca a.

Đôi mắt hai mí, rất to, chỉ có vài đường cung hướng lên ở khóe mắt, trong con ngươi có một tia sáng lấp lánh, có thể đoán trước được đôi mắt này nếu sau khi trưởng thành sẽ có sức hút như thế nào đây.

Sống mũi dưới mắt nhỏ bé thẳng băng, màu môi đỏ tươi tự nhiên, trông giống như nữ sinh, nhưng khí chất anh dũng dày đặc nhuộm bởi đuôi lông mày đen khiến người ta nhận ra rất rõ ràng về giới tính của cậu ta.

Da trắng nõn của cậu ấy, mịn như trứng gà bóc, không thua kém gì làn da của Kỷ Cửu.

Nhưng lại có chút kiêu ngạo.

Giờ phút này đây, trong phòng đang bật máy sưởi, cậu con trai cởi áo khoác ngoài, lộ ra sự kết hợp giữa áo vest màu xanh nước biển và quần jean sẫm màu ở phần thân trên, trông thật ưu nhã và lịch lãm.

Kỷ Cửu có thể nhìn ra được, cô nghĩ người trong nhà họ Kỷ nhìn cũng đủ đẹp rồi, nhưng không ngờ rằng ngoài thế giới còn có người, cậu nhóc trước mặt lại giống như.. cao cấp hơn một bậc.

Cậu ta chà xát đôi tay dơ của mình vào hai bên hông quần vì vừa mới nắm đất từ trong bồn hoa, sau khi xác định không dính bùn đất, cậu nhếch lên khóe môi lộ ra một hàng răng sạch sẽ, vươn hai tay trước mặt cô gái nhỏ như một hoàng tử.

"Chào cậu, Kỷ Cửu, tớ tên là Ôn Mặc."

Kỷ Cửu: !

Tiểu Ôn Mặc đợi nửa ngày mà đôi bàn tay mập mạp của Tiểu Cửu Kỷ không chút động đậy, ngốc ngốc mà ngẩng đầu lên, cậu lại xác định một lần nữa, ngay cả một hạt bụi trên tay đều không có.

Nhưng sao lại thế này? Tại sao bé búp bê mềm mại và dễ thương kia lại không bắt tay cậu?

Đôi mắt cậu như sao trời lộ ra sắc mặt ủy khuất, bình tĩnh nhìn tiểu cô nương đứng trên bục giảng, cố chấp mà chờ cô đáp lại.

Sau đó..

Bạn học nhỏ Ôn Mặc thấy.

Tiểu cô nương trông như một quả dâu tây ngọt ngào, lông mi khẽ rung lên, đôi mắt vẫn còn trong veo lúc trước như đã vặn chốt vòi nước mở ra, hơi nước pha thành giọt nước mắt pha lê, rồi..

"Oa."

Một tiếng khóc oa oa vang lên.

Tiểu Ôn Mặc choáng váng: Khóc.. khóc? Cậu cậu cậu.. cậu chỉ tính bắt tay mà! Tại sao.. vì cái gì mà liền khóc? Ôi, phải làm sao bây giờ, cậu cũng muốn khóc.

Giờ phút này, Tiểu Cửu chìm trong đau buồn: . Mẹ ơi, mẹ ơi! Trong nhà trẻ xuất hiện một con quỷ a!

Tác giả có điều muốn nói:

Ôn Mặc Mặc: Con mẹ nó, tôi cũng muốn khóc! Cô vợ nhỏ của tôi vừa nhìn thấy tôi là đã khóc rồi. Huhuhu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.