So với hành vi "vặt lông gà vịt" trước đây, năng lực chuyên môn của Ôn Mặc đã có bước tiến nhảy vọt.
Vừa sấy tóc vừa xoa bóp thái dương Kỷ Cửu, lực không nhẹ cũng không nặng, rất thoải mái.
Kết quả của việc quá thoải mái là Kỷ Cửu dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, một lúc sau liền buồn ngủ, cơn buồn ngủ dâng trào..
Những ngón tay với những khớp nối khéo léo luồn qua mái tóc, những sợi tóc đen mượt cứ thế tuột xuống cho đến khi không còn cảm giác ẩm ướt nữa.
Ôn Mặc thấy gần xong, tắt máy sấy tóc, rút phích cắm điện, nhẹ nhàng đặt lên bàn đầu giường.
Khi đi vòng qua ghế sô pha, chỉ muốn hét lên một tiếng, thấy rằng người đàn ông ấy không hiểu sao lại nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, hơi thở gấp gáp, rõ ràng là đã ngủ rồi.
Giờ phút này, bỏ đi sự nghiêm túc và mạnh mẽ trong công việc, cô trầm mặc như một con búp bê, trong sạch, thuần khiết không chút tạp chất.
Gió biển lùa vào theo khe cửa sổ, thổi tung lọn tóc trên ngực cô. Sau khi tắm xong, cô mặc áo choàng tắm, mùi sữa tắm còn chưa tản ra, gió thổi qua, mực ấm cảm thấy khoang mũi tràn ngập mùi hương tao nhã của hoa oải hương.
Lặng quay đầu, uốn nhẹ ngón trỏ và đặt lên môi.
Thật lâu sau.
Chửi thầm một tiếng.
Hắn dựa đầu vào mái tóc của cô.
Chết tiệt, muốn con mẹ nó phạm tội quá.
Ôn Mặc cuối cùng cũng liếc nhìn đĩa thức ăn ngon lành tỏa ra mùi thơm quyến rũ kia, bất đắc dĩ ôm người đặt xuống giường, kéo chăn bên cạnh đắp cho cô.
Trong khi đó, cô có vẻ hơi trằn trọc trong giấc ngủ, trở mình với tiếng nói mớ, cái chăn bông bị kéo đến thắt lưng ngay lập tức.
Áo choàng tắm của khách sạn là loại cổ chữ V sâu như vậy, khi cô lật người lại, đối mặt với Ôn Mặc, khuôn ngực tuyệt mỹ không chút che giấu mà lộ ra.
"..."
Xịt máu mũi.
Ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Ôn Mặc nhắm mắt lại, âm thầm tự mình thắp một ngọn nến.
Hắn không nên đồng ý đến bãi biển ngày hôm nay.
Còn gì tuyệt vọng hơn là một con vịt đang bay - con vịt tròn trịa đó đang đung đưa trước mặt bạn, nhưng bạn không thể cắn một miếng..
- -
Kỷ Cửu thức dậy vào ngày hôm sau, căng thẳng, sảng khoái.
Bên ngoài ngôi nhà là biển xanh, bãi cát vàng, điểm xuyết hàng loạt vỏ sò đủ màu sắc rực rỡ dưới nắng.
Đối mặt với đại dương, mùa xuân và hoa.
Rời xa chốn phồn hoa đô hội kỳ quái, những nơi ít được biết đến này mang một hương vị đặc biệt.
Kỷ Cửu đã thay chiếc váy hoa dành để đi biển, cô cũng dành thêm nửa giờ để trang điểm nhẹ. Mọi thứ đều theo thứ tự, bắt đầu mở cửa ra.
Vừa đi ra ngoài, cô đã mất cảnh giác trước một đôi mắt âm trầm.
Kỷ Cửu: "?"
Ôn Mặc vẻ mặt rất là oán hận, khẽ nói: "Tiểu Cửu, em thật là độc ác."
"?" Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hắn ngâm nga lời nói, trong mắt có cái gì khác: "Tối hôm qua anh sấy tóc cho em xong, em liền ngủ thiếp đi không nói lời cảm ơn."
Kỷ Cửu tưởng có chuyện, sáng sớm đứng ở đây như người gỗ.
"Hừ, em thừa nhận là em sai, là lỗi của em. Tối qua em buồn ngủ quá. Hay vậy đi, em chuộc lỗi bằng cách em sẽ làm cơm trứng tráng cho anh ăn?"
Kỹ năng đặc biệt của cô cũng là món ăn yêu thích của hắn. Khi ở Mỹ, chỉ cần gặp mặt, cơ bản sẽ nấu ăn một lần.
Nhưng hôm nay Ôn Mặc có vẻ không còn hứng thú với món cơm ốp la hơn trước, bởi vì Kỷ Cửu thấy hắn vẫn vô hồn, giống như một bé cún nhỏ đáng thương.
Nó khiến tim cô đập loạn nhịp, tự hỏi không biết đêm qua cô vô tình ngủ quên, đó có phải là một hành vi xấu xa không?
Sự im lặng chết chóc trong căn phòng.
Kỷ Cửu gần như không kiên nhẫn, Ôn Mặc thở dài một tiếng, giơ năm ngón tay lên: "Một bữa không được, năm bữa."
Kỷ Cửu sửng sốt: ".. Ok."
- -
Ôn Mặc được bù đắp bằng một món ăn ngon, hắn vẫn duy trì tâm trạng tốt trong ngày, buổi tối Kỷ Cửu đặt trước một bữa tiệc nướng trên bãi biển tại quầy lễ tân của khách sạn.
Khách sạn cung cấp dụng cụ và nguyên liệu làm món nướng, đã bao gồm trong tiền phòng sẽ được thanh toán khi hai người rời đi.
Vào ban đêm, có rất nhiều khách ra ngoài đi dạo trên bãi biển.
Sóng tan dần, để lại trên mặt đất những lớp vỏ sò, sỏi đá, thi thoảng vài con tôm cá nhỏ lại được sóng đánh vào bờ, may mắn lắm mới bắt được cua, nhím biển và các loại tương tự.
Trời đã khuya, biển có dấu hiệu triều cường, Ôn Mặc dựng vỉ thịt nướng trên cao để đảm bảo không bị ngập khi thủy triều lên, còn mang theo một bao nguyên liệu tươi. Trên que tre và nướng trên bếp than hồng.
Gió đêm chầm chậm, mang đầy hơi thở của biển.
Kỷ Cửu đi dạo trên bãi biển, lúc trở về liền một tay tóm lấy con cua lớn, Ôn Mặc liếc mắt nhìn sợi dây buộc càng cua, hắn không nói lời nào, cùng cô liên tục lật thịt nướng.
Kỷ Cửu mỉm cười ném hai con cua vào thùng: "Ôn Mặc, sau này em sẽ nướng cua, buổi tối làm một bữa tiệc cua hải sản!"
Hắn không để ý lắm chỉ "Ừ" lại cô một tiếng.
"Chỉ cần cắt sợi dây bên cạnh, khi nào thịt chín, sẽ chỉ còn lại một mớ thịt." Cô trở tay cầm chiếc kẹp gắp thêm hai ngọn lửa than.
Những người bên cạnh đột nhiên im lặng.
Kỷ Cửu nhíu mày, ngẩng đầu nghi vấn, phát hiện Ôn Mặc hoàn toàn không có chú ý tới thịt nướng, ngược lại quay đầu nhìn về phía xa, quai hàm hơi nhíu chặt.
Vài dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu cô và dõi theo mắt hắn.
Trên một khu đất cao khác, những người đàn ông nước ngoài mặc áo phông sọc đang vẫy tay chào họ, cười rạng rỡ. Thấy cô quay đầu lại, họ giơ xiên que trong tay lên chào.
Kỷ Cửu chỉ biết cười đáp lại.
Nụ cười trên môi chưa kịp thu lại thì một tiếng khịt mũi lạnh lùng nặng nề từ bên cạnh truyền đến.
Kỷ Cửu chớp chớp mắt, ánh mắt lại rơi xuống chỗ cũ trút giận, thịt trên vỉ nướng qua lật lại phát ra tiếng dầu chiên.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, xiên thịt bay tứ tung sẽ bị cháy.
Nếu xiên thịt có thể nói được, Kỷ Cửu nghĩ, tiếng hét hiện tại của nó hẳn là cực kỳ thê lương!
Không thể nhịn được nữa.
Một cái tát rơi xuống mu bàn tay to lớn của hắn, cô giật xiên thịt nướng về phía mình, tức giận nói: "Anh có thể nướng đồ ăn mà có thể ăn được không hả? Thế mà em tưởng anh muốn ăn, anh tránh ra một bên đi."
Hắn cười nhạo một tiếng, khoanh tay trước ngực và đứng bất động tại chỗ.
Kỷ Cửu rắc vào xiên thịt nướng một chút bột ớt, chú ý đến ánh mắt của Ôn Mặc, buồn hỏi hắn: "Rốt cuộc anh có đi đưa hay không?"
Nghe được câu trả lời thẳng thắn như vậy của hắn, Kỷ Cửu nghẹn ngào nở nụ cười nói: "Hừ, được rồi, em đi, anh đứng đó mà nhìn đi."
Một.
Hai.
Kỷ Cửu thầm đếm.
Khi cô đếm đến ba, một câu rầu tĩ vang lên sau lưng: "Dừng lại, anh đi."
Thời gian vừa chuẩn.
Kỷ Cửu cười đưa cho hắn xiên thịt, Ôn Mạt chân dài miễn cưỡng đi về phía nam nhân kia.
Vài phút trôi qua.
Với một tay đút túi, hắn ung dung quay trở về.
Kỷ Cửu hỏi: "Đã đưa?"
Hắn lạnh lùng gật đầu.
"Không có gì khác?"
Có người liếc xéo: "Em muốn nói cái gì?"
Kỷ Cửu sờ sờ cằm, suy tư một chút, nếu có chuyện lạ mà nói thì: "Ví dụ như, bạn gái của anh rất xinh đẹp?"
Ôn Mặc: "À."
Vị nào đó có ý vị thâm trường cười lạnh một tiếng.
Mặt Kỷ Cửu đầy vạch đen.
"Chúc mừng, chúc mừng anh ngày mai không có trứng rán để ăn."
Giọng hắn đột nhiên giảm xuống, yếu ớt: "Hả?"
"Còn hai bữa."
"Hắn ta nói rằng cô gái trẻ trước mặt tôi rất xinh đẹp và có tài nấu ăn ngon. Cô ấy là một thiên thần được Thượng đế phái xuống thế giới." Một biểu hiện chân thành.
"..."
Kỷ Cửu cảm thấy khao khát được tồn tại từ sâu thẳm tâm hồn.
- -
Chủ nhật, Kỷ Cửu sẽ đi xe đạp với Ôn Mặc.
Dọc theo bờ biển là quốc lộ ít xe và người qua lại, cảnh đẹp và tráng lệ. Nhiều cuộc đua xe đạp quốc tế được tổ chức trên con đường này và những người đam mê xe đạp thường đến đây để nghỉ cuối tuần.
Đón một ngày nắng đẹp, với gió biển thổi, thời tiết hiếm khi mát mẻ hơn.
Kỷ Cửu đặt miếng đệm đầu gối và đội mũ bảo hiểm, chủ cửa hàng xe đạp cùng Ôn Mặc đẩy chiếc xe ra ngoài.
Với ba mươi tệ một giờ, Ôn Mặc đã mua hai giờ.
Sau khi đến thế giới này, Kỷ Cửu hiếm khi có cơ hội đi xe đạp, hầu hết thời gian cô đều đi bộ, hoặc xe nhà đưa rước.
Thời kỳ đi xe đạp nhiều nhất là ở Mỹ, hồi đó sinh viên trong khoa thường đi chơi, thỉnh thoảng sẽ đạp xe đi cùng nhau.
Cũng may, cảm giác trong cơ thể vẫn còn, ngồi lên, đạp hai chân, dần dần thành quen mà tăng tốc.
Gió thổi nhanh bên tai, biển xa trong sạch như gương, lấp lánh, nước và trời.
Cuối đường cao tốc có một vịnh biển, trên quảng trường trong cùng của vịnh có treo một sợi xích sắt với những ổ khóa sắt đủ màu sắc.
Đó là những mong muốn của những du khách vừa qua để lại.
Đi xe đến vịnh cũng không mất nhiều thời gian, nhưng khoảng nửa giờ, Kỷ Cửu dừng xe, cởi mũ bảo hiểm, đi từng bước theo dây xích.
Một số ổ khóa không lâu sau khi được treo lên, có một số đã bị gỉ.
Một ổ khóa màu đỏ có khắc chữ - năm đầu tiên của cuộc hôn nhân, tôi mong anh ấy và tôi có thể mãi mãi bên nhau.
Một ổ khóa màu xanh - Tôi hy vọng bệnh của mẹ tôi sẽ mau khỏi!
Một ổ khóa đen hy vọng rằng thiên đường sẽ không còn bệnh tật, đau đớn và tai họa. Tới: Người hùng của tôi.
Một khóa màu cam tôn thờ Chúa, hy vọng sẽ được nhận vào trường đại học lý tưởng thành công!
* * *
Điều khiến Kỷ Cửu ấn tượng nhất là chiếc khóa màu hồng.
Cô không biết ai đã viết nó.
Điều quan trọng là những từ trên:
"Anh ấy là cõi mộng khi tôi ngủ và là xứ sở thần tiên khi tôi thức giấc."
Các nét chữ còn hơi non, nhưng ban đầu lại rất sắc nét.
Kỷ Cửu trầm ngâm một lúc, sau đó đáp lại bên kia ổ khóa.
- -Có thể bạn là tiên nữ trong cõi mộng, là tinh linh trong cõi thần tiên.
Sau khi viết xong điều ước này, Kỷ Cửu đã trả lại ổ khóa về chỗ cũ, trong hàng ngàn ổ khóa, cô dừng lại chú ý đến nó, có lẽ đó là một loại duyên số.
Mong chủ nhân của ổ khóa khi quay lại sẽ thấy câu trả lời của cô.
Cài nút nắp bút lại, đứng dậy, cô ngồi lên chiếc xe đạp sau đó mới phát hiện, thiếu một người!
Nam nhân đứng bên cạnh cô đã hoàn toàn biến mất!
Kỷ Cửu trong lòng lộp bộp một chút, ngập ngừng kêu lên: "Ôn Mặc?"
Từng lớp sóng dập dềnh trên biển, mòng biển và các loài chim hải âu cắt ngang bầu trời.
Nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Kỷ Cửu lại hô lên một tiếng: "Ôn Mặc."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, một giọng nam mơ hồ vang lên từ phía sau bức tượng điêu khắc ở trung tâm quảng trường: "Anh đây."