Phục Chế Sơ Luyến

Chương 2: Nam nhân khỏa thân



Editor: Mộc Du

Bùi Sam Sam vội vàng kéo Hàn Tú lại hỏi: "Hàn Tú, cậu cứ định bỏ đi như vậy sao? Cậu nhìn xem toàn thân hắn đều là vết thương, lại còn đang chảy máu, hắn có thể chết hay không......"

Hàn Tú dừng lại cước bộ, mặt không thay đổi nói: "Chết cũng đáng đời, có quan hệ gì với mình đâu?"

Nếu như không phải do hắn thì cô cũng đâu có phát sinh chuyện dị ứng với đàn ông cho đến tận bây giờ, cả ngày đều cùng làm bạn với rác? Đời này cô chưa từng căm hận một người đàn ông nào như vậy. Chỉ cần nhắc tới Đường Trạch Tề cô sẽ không khống chế được cảm xúc. Nếu như được lựa chọn thì cô tình nguyện đời này chưa từng quen biết người đàn ông này. Đáng tiếc là hết lần này tới lần khác hai người bọn họ cứ day dưa không dứt, từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, chỉ cần là người quen đều sẽ ở trước mặt cô mà nói, nhìn đi, hai đứa rất xứng đôi thật đúng là một đôi trai tài gái sắc a, rồi tương lai về sau nhất định là sẽ như thế này,  như thế kia. Như thế nào cái rắm!

Khi còn bé, bởi vì tâm tư đơn thuần nên mới bị lời nói của người lớn tác động thêm nữa là Đường Trạch Tề này lại có một vẻ ngoài xuất sắc, cho nên cô mới có thể bị hắn mê hoặc, cứ ngu ngốc mà đặt hết tất cả tình cảm lên người hắn. Khi đó cô giống như là bị mây mù che mắt, trong mắt không có một ai khác ngoại trừ hắn. Cũng may là sau đó ông trời có mắt, đại phát từ bi, dùng một đạo lôi quang thức tỉnh nàng.

Bùi Sam Sam ngồi xổm xuống cởi trói cho Đường Trạch Tề, vừa cởi vừa nói: "Cậu đừng như vậy nữa, thật ra thì Tiểu Tề đối với cậu cũng không tính là quá tệ, chỉ là không thể một lòng một dạ, hơn nữa cái thế giới này quá nhiều cám dỗ, cho nên mới biến thành như bây giờ......"

Sam Sam nói như vậy, làm cho Hàn Tú hoàn toàn không biết nói gì nữa, cô cắn môi, tức giận nói: "Đây không phải là vấn đề cám dỗ hay không cám dỗ, mà là hắn bắt cá hai tay không phải chỉ một lần. Cứ hết lần này tới lần khác bị phản bội, coi như trái tim của mình có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không thể chịu nổi."

"Mình biết nhưng mình chỉ sợ là trong tương lai cậu sẽ hối hận nên mình phải khuyên cậu. Hai người các cậu dù nói thế nào đi nữa thì cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau nếu như năm đó không xảy ra một số chuyện thì hiện tại hai người đã trở thành vợ chồng."

"Thanh mai trúc mã?" Hàn Tú hừ lạnh một tiếng: "Cậu biết đời này của mình hận nhất là cái gì không? Chính là bốn chữ thanh mai trúc mã này. Hắn đã làm mất đi tuổi thơ trong sáng của mình, hắn chính là vết nhơ trong cuộc đời mình, huống chi mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa là đã giết chết mình, theo lý mà nói mình cũng phải đi báo cảnh sát!"

[email protected]&.q#y.d%n

Bùi Sam Sam vội vàng kéo Hàn Tú lại.

"Hàn Tú, cậu hãy nghe mình nói đi coi như Tiểu Tề đã từng làm chuyện có lỗi với cậu, nhưng mà không nể mặt thầy tu thì cũng phải nể mặt phật tổ chứ, nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện gì, thì hai người Đỗ lão sư phải làm sao bây giờ? Mặc dù là mình tới tận trung học mới biết các cậu, nhưng là ngày ngày đi tới nhà của Đỗ lão sư cùng ăn uống, ta đều có phần. Đỗ lão sư đã từng đối tốt với chúng ta như vậy, cậu thật có thể trơ mắt nhìn Đỗ lão sư đã lớn tuổi rồi còn phải chịu cảnh thương tâm sao?" Bùi Sam Sam dừng một chút, rồi nói tiếp: "Cậu nhìn xem hiện tại cả người hắn đều là vết thương, trên miệng vết thương còn có rất nhiều mảnh thủy tinh, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó hắn mới có thể biến thành như vậy. Không phải là nói cả nhà của Đỗ lão sư mấy năm trước đã sớm di cư sang nước ngoài rồi sao, tại sao đột nhiên lại trở về nước, ngay cả một chút tin tức cũng không có, rồi hiện tại Đường Trạch Tề lại xuất hiện ở nơi này mà không thể giải thích được......"

Hàn Tú nghe được ba chữ "Đỗ lão sư", trong lúc nhất thời trầm mặc.

Đỗ lão sư cũng giống như là mẹ của cô, có thức ăn gì ngon đồ gì tốt đều sẽ nghĩ đến cô đầu tiên. Lúc Đường Trạch Tề bắt cá hai tay người cũng tới nói lời xin lỗi với nàng, Đỗ lão sư cái gì cũng chưa nói đã trực tiếp cầm cây đánh cho hắn một trận, đánh hắn đến nỗi mấy ngày sau đều không xuống giường được, rồi đưa hắn sang nước Mĩ. Sau lại, bởi vì điều kiện nghiên cứu thí nghiệm ở trong nước có hạn, Đỗ lão sư cũng xin đi Mĩ, tiếp đó thì cả nhà bọn họ đều di dân.

Thời gian ngắn ngủi bốn năm, thế nhưng bất tri bất giác thoắt cái đã trôi qua, tất cả mọi chuyện lại phảng phất trước mặt như mới hôm qua.

Thời gian bốn năm, nói dài không dài mà nói ngắn không ngắn, thật ra thì cái gì nên quên cô cũng đã quên hết rồi, chẳng qua là đột nhiên nhìn thấy Đường Trạch Tề làm cho cô hồi tưởng lại những chuyện cũ trong lúc nhất thời không cách nào kiềm chế được cô cảm thấy rất ấm ức.

Nhìn Đường Trạch Tề nằm trên mặt đất, nàng liều mạng cắn môi, hồi lâu sau, mới nói: "Không báo cảnh sát, vậy làm sao bây giờ?"

Bùi Sam Sam nói: "Trước tiên hãy mang hắn về nhà, sau đó liên lạc với Đỗ lão sư rồi tính tiếp."

"Mang về nhà? Mang về nhà cậu hay là nhà mình?"

"Đương nhiên là mang về nhà cậu. Cậu thì ở một mình, còn nhà bà ngoại mình còn có tới bốn miệng ăn đấy. Chờ khi hắn tỉnh lại, tốt nhất là cậu nên hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì gọi điện thoại cho Đỗ lão sư. Nếu như chỉ là vì hắn đánh nhau bị thương thì cậu hãy trực tiếp đá hắn ra cửa."

"Bùi Sam Sam, cậu không đi làm Thánh mẫu thật sự rất đáng tiếc!" Hàn Tú một câu đâm trúng tử huyệt của Bùi Sam Sam.

Bùi Sam Sam chính là loại người làm người tốt nửa vời là Thánh mẫu cấp bậc người, cứ hễ đi trên đường nhìn thấy bất kể là chó mèo gì đáng thương đều phải đem về nhà, sau đó hay thích ném qua cho cô.

"Mình cũng chỉ là vì muốn tốt cho cậu thôi, sợ sau này cậu không có mặt mũi nào để mà gặp Đỗ lão sư." Bùi Sam Sam cười nói.

"Không cần giải thích, không cần giải thích, mỗi lần cậu muốn làm Thánh mẫu, đều dùng những lời giải thích kiểu này mình đã nghe quá nhiều rồi, quả thật chính là giấu đầu lòi đuôi." Hàn Tú khoát khoát tay.

"Là cậu chột dạ thì có, có phải là cậu vẫn còn thích hắn đúng không, cho nên mới không dám mang hắn về nhà?"

[email protected]&.q#y.d%n

"Mình vẫn còn thích hắn? Mình có đi thích một cái đầu heo thì cũng không thể nào thích hắn nữa."

"Vậy thì tốt, tùy cậu, nếu như cậu nhẫn tâm nhìn thấy Đỗ lão sư người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì mình cũng không quan tâm nữa."

Hàn Tú lại lần nữa trầm mặc, nội tâm đang đấu tranh kịch liệt.

Cô cúi đầu nhìn Đường Trạch Tề cả người đều là máu, phần lưng cùng với cánh tay của hắn, vết thương rõ ràng là do bị thủy tinh cắt qua tạo thành, vết máu còn đọng lại.

Vết thương của hắn đúng thật là không nhẹ, nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện gì thì Đỗ lão sư nhất định là không thể chịu nổi...... Ai, coi như nể mặt của Đỗ lão sư cô sẽ làm Thánh mẫu một lần.

Bực bội thì bực bội nhưng cô vẫn đi tới đỡ nửa người Đường Trạch Tề lên nói: "Nếu như lúc hắn tỉnh lại, lại cho mình thêm một dao, thì về sau tới tiết thanh minh cậu đừng quên đi thắp nhang cho mình, nếu cậu mà dám quên thì có thành quỷ mình cũng không bỏ qua cho cậu."

"...... Đồ ăn nữa, mình sẽ đốt cho cậu thật nhiều đồ ăn, ăn cho chết cậu đi." Bùi Sam Sam thì nhấc chân Đường Trạch Tề lên, mở to đôi mắt quét tới quét lui trên thân thể của hắn, nhất thời nổi sắc tâm: "Thật không nghĩ tới vóc người của Tiểu Tề lại tốt như vậy, nếu như không phải toàn thân cậu ta đều là máu thì mình thật là muốn sờ soạng một phen."

"Cậu ngốc rồi hả? Muốn sờ thì nhanh sờ đi, đợi đến khi hắn tỉnh lại thì ngay cả cọng lông của hắn cậu cũng đừng nghĩ đến." Hàn Tú liếc nàng một cái, cắn môi, dùng hết toàn lực, đặt  Đường Trạch Tề lên xe, sau đó lấy ra hai bộ đồng phục làm việc trong tủ giữ đồ, một bộ thì tùy tiện quấn lên người Đường Trạch Tề, còn một bộ khác thì cô thay ra.

Xe khởi động, đang chuẩn bị đi thì cô lại kêu lên "Chờ một chút" rồi  nhảy xuống xe, moi bộ quần áo màu trắng dính đầy máu cùng với con dao giải phẫu trong đống rác ra ném vào trong xe, rồi lấy cái cây moi rác lộn xộn lên, che đi vết máu loang lổ trên mặt đất, sau đó mới chui vào xe.

Hai người Hàn Tú và Bùi Sam Sam phải mất rất nhiều sức lực, mới đưa được Đường Trạch Tề về tới cái ổ nhỏ của Hàn Tú.

Hàn Tú cởi bộ quần áo dính máu trên người ra đi vào nhà tắm tắm rửa, sau đó lại chạy tới phòng khách tìm đồ băng vết thương, xử lý tốt vết thương trên cổ xong, quay lại nhìn thấy Đường Trạch Tề đang quấn bộ quần áo của công nhân vệ sinh, nằm ở trên sàn nhà cô nhìn như thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.

Người này đang sống tốt ở nước ngoài, tự nhiên sao lại quay về đây, lại còn làm mình bị thương thành bộ dạng này?

Cô lấy một chai nước đá trong tủ lạnh ra, uống vài hớp, suy nghĩ một chút lại đi về phía Đường Trạch Tề.

[email protected]&.q#y.d%n

Cô ngồi xổm người xuống, vén quần áo trên người hắn lên, dưới quần áo là vết thương nhìn rất ghê người. Trên người hắn phía trước phía sau, khắp nơi đều là vết thương lớn nhỏ, có những chỗ vết thương rất nghiêm trọng, da thịt bị mảnh vỡ thủy tinh ghim vào. Những vết thương này nếu như không được xử lý kịp thời thì sẽ bị nhiễm trùng.

Cô cắn môi, nhíu chặt mi tâm, cũng không biết tại sao, tự nhiên thấy Đường Trạch Tề biến thành bộ dạng sống dở chết dở này đáy lòng lại khó chịu, chẳng lẽ cô cũng động lòng trắc ẩn như Thánh mẫu sao?

Cô khẽ nguyền rủa một tiếng, quay lại nhà vệ sinh lấy một thau nước, rồi tìm cồn và bông gòn, tính xử lý đơn giản vết thương chướng mắt ở khắp người của Đường Trạch Tề. Nếu như để vết thương bị nhiễm trùng thì không hay hắn lại còn đang ở trong nhà cô lỡ như xảy ra chuyện gì không may thì sao, vậy còn không bằng lúc nãy bỏ mặc hắn trong đống rác để hắn tự sinh tự diệt.

Ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô bỏ khăn lông vào thau nước vò vò vắt khô rồi lau khuôn mặt của Đường Trạch Tề thật sạch sẽ.

Cứ lau lau như vậy trong lúc nhất thời cô không khỏi thất thần.

Vuốt tóc trên trán hắn lên lộ ra gương mặt tuấn tú, mấy năm không gặp, hắn vẫn là đẹp trai như vậy, bất quá làn da dường như đặc biệt trắng. Chẳng lẽ ăn thức ăn cùng với phơi nắng ở nước ngoài lâu dài lại có thể làm cho người da vàng biến thành người da trắng?

Cô theo bản năng sờ sờ mặt của mình, trong đầu thầm suy tính có nên kiếm nhiều tiền một chút để đi ra nước ngoài phơi nắng không, cái gì gọi là nhất bạch tam sửu. Sờ sờ mặt một hồi, cô đột nhiên bừng tỉnh tự hỏi bản thân rốt cuộc là đang làm cái gì đây đúng là bị rút não mà.

Cô đi đổi một thau nước rồi bắt đầu xử lý vết thương trên người hắn. Thật vất vả mới gắp ra được một mảnh thủy tinh nằm sâu trong thịt, cô nhíu chặt chân mày, hít sâu một hơi, trong lòng bao phủ một mảnh sương mù.

Đến tột cùng là hắn đã xảy ra chuyện gì, lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Toàn thân bị thương thành thế này, lại vẫn còn hơi thở đây coi như là mạng lớn đi.

Cô vò vò khăn lông, đang chuẩn bị lau vết thương ở chỗ khác, thì đột nhiên cổ cô bị bóp chặt.

Trở thành Thánh mẫu là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Đời này của Hàn Tú chưa bao giờ hối hận như vậy, thật đúng là không nên nghe lời Sam Sam nói mà..., không nên cố ý bắt chước cậu ta cùng nhau làm Thánh mẫu, cứu Đường Trạch Tề.

Cô không cách nào thở được, hai mắt hoảng sợ mở thật to, trừng trừng nhìn Đường Trạch Tề vừa mới tỉnh lại đang dùng tay bóp cổ cô, ánh mắt của hắn sắc bén và tràn đầy tính công kích, lúc này cô có thể đọc hiểu trong mắt hắn chỉ có một chữ —— giết.

Vốn trên cổ đã bị con dao kia làm cho bị thương rồi, hiện tại lại còn bị bóp chặt, đau đến mức cô không thở được. Máu toàn thân đều dồn lên trên mặt cô, không có cách nào lưu thông, cô thống khổ vươn tay muốn đẩy bàn tay mạnh mẽ kia ra lại phí công vô ích sức lực của cô yếu dần, chỉ có thể đổi lấy sức lực càng lớn hơn của Đường Trạch Tề.

Người đàn ông đáng chết này tại sao lại hận cô như vậy, nếu như nói phải hận thì cũng là cô nên hận hắn mới đúng. Cứ coi như trước kia cô đã từng mắng hắn là thích hợp làm lợn giống, mắng hắn đê tiện, nguyền rủa hắn bị nhiễm HIV, cô cũng có nói qua về sau, gặp hắn một lần thì đánh một lần...... Coi như là cái gì cô cũng đã mắng qua nhưng chẳng phải hiện tại cô cũng đã cứu hắn sao? Tại sao hắn còn có thể đối xử với cô như vậy? Hắn là do cô cứu, vết thương của hắn cũng là do cô xử lý, hắn còn kích động cái gì mà nghĩ muốn giết cô?

Cô thật sự là nghĩ không ra.

Nước mắt ức chế không nhịn được theo khóe mắt chảy xuống, có lẽ sự căm phẫn khi cận kề với cái chết khiến cô ngừng giãy giụa, vận dụng hết tất cả sức lực còn sót lại siết chặt khăn lông trong tay đưa đến trước ngực của hắn cứ nhằm ngay vết máu mà ra sức chà lau hung hăng lau, liều mạng lau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.