Gia đình Diệp, Tiêu chưa từng gặp mặt xuất hiện lại như bạn bè lâu năm gặp
lại, không hề khoa trương, cũng không phải đỏ mắt như cừu địch, rất bình thản vui mừng.
Thiếu tá không có ở đây, Diệp Vũ bày tỏ thái độ mình là nhân viên phục vụ đi cùng duy nhất, áp lực rất lớn.
“Bà thông gia, bà ngàn vạn lần đừng nói như vậy, quân nhân dĩ nhiên phải
phục tùng mệnh lệnh trước tiên. Tiểu Vũ lựa chọn gả cho quân nhân dĩ
nhiên là đã chuẩn bị tư tưởng. Ngược lại tôi cảm thấy tôi vứt được một
nha đầu không chăm chỉ cho ông bà phụ trách nhiệm, đứa nhỏ này từ nhỏ đã da dày thịt béo, nếu đáng đánh thì ông bà cứ đánh, muốn mắng cứ mắng,
coi như con mình…”
Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con sao? Tại sao có thể áp dụng chính sách như với con dâu nuôi từ bé với ba mẹ chồng vậy?
“Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Tiêu Triệt nhà chúng tôi cũng đã bị chúng tôi làm hư rồi, sẽ không chăm sóc được cho Diệp Vũ. Chúng tôi còn sợ Diệp
Vũ phải chịu uất ức đấy.”
“Sao có thể sao có thể.”
“…”
Thiếu tá nào đó không có ở đây, nhưng thái hậu nhà mình khoe con rể như hoa.
Dĩ nhiên Diệp Vũ cũng cảm thấy dáng dấp thiếu tá nào đó giống như hoa, cởi quân trang xuống, công phu đều rất lợi hại, như một gốc cây hoa đào to
lớn…
=|||
Cô không để ý lại không trong sáng rồi.
A mi phò phò, thiện tai thiện tai !
Nói tóm lại, tư tưởng của mẹ Diệp chính là: con gái củi mục nhà mình đã
giao cho mấy người rồi, không cần phải chú ý lo lắng, cứ tùy ý ngược
đãi.
Mà mẹ Tiêu lại nghĩ là: Bà thông gia yên tâm, tôi nhất định cưng chiều con dâu như bảo bối, con trai cũng chỉ là phù vân.
Vì vậy Diệp Vũ vừa buồn vừa vui ăn bữa cơm hội ngộ này.
Thái hậu nhà cô bình thường rất thích nói xấu cô, hôm nay nói xấu càng lợi
hại hơn. Mặc dù Diệp Vũ hiểu đây là giao tiếp xã giao bình thường, nhưng mẹ lại nói chuyện với thông gia như vậy, thật sự cô cảm thấy vô cùng bi thương.
Sau khi hai nhà gặp mặt, Diệp Vũ còn một nhiệm vụ cách mạng cần một mình hoàn thành.
Quả nhiên, ba mẹ chồng và ông ngoại có chút mờ ám, bởi vì đi gặp ông ngoại là sứ mạng thiếu tá đặc biệt muốn cô hoàn thành.
Một ông lão quân nhân !
Lúc gặp ông lão quân nhân trước mặt Diệp Vũ và ông lão quân nhân theo lời
thiếu tá nào đó, cô có cảm tưởng sẽ điên cuồng đập chết thiếu tá.
Nói thật, đó thực sự là một ông lão quân nhân, chỉ là một người được gọi là lão thủ trưởng, Diệp Vũ nhất thời có chút không bình tĩnh được…. Cô rốt cuộc đã gả lầm cho một người đàn ông có gia thế như thế nào vậy ?
Nếu như cuộc sống có hai từ rút lui, lúc này Diệp Vũ nhất định không do dự
lui về quá khứ, để khoảng thời gian hai người bọn họ gặp nhau gọn gàng
dứt khoát biến mất.
“Cháu chào ông ngoại.” Diệp Vũ dễ nổi nóng cũng rất bình tĩnh gọi người.
“Ngồi một lát, ở chỗ này của ta không cần gò bó, cứ gọi ông ngoại như Tiểu Triệt là được rồi.”
“Ông ngoại.”
Diệp Vũ có chút lo lắng nhìn lính cần vụ châm trà, sau đó đứng sang một bên.
Lặng yên, có lính cần vụ, chuyện quản lý toàn quân, cô sớm đã cảm nhận sâu
sắc cuộc sống người thân giải phóng quân, thực ra áp lực rất lớn.
“Tiêu Triệt lại quay về đơn vị ?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng nói rất khẳng định.
“Đúng vậy.”
“Quân nhân chỉ có thể lấy phục tùng mệnh lệnh là trên hết.”
“Đúng ạ.”
“Làm vợ quân nhân cũng không dễ dàng, phải biết thông cảm, cũng không biết được con đường tương lai sau này thế nào.”
“Diệp Vũ biết.” Sớm biết có ngày hôm nay, cô thà tiếp tục bị Thái hậu nhà
mình ngày ngày dày vò, còn tốt hơn đâm đầu vào nhà người ta thế này.
Diệp Vũ rõ ràng hiểu Tiêu gia phức tạp, bên trong không chừng còn rất hỗn
loạn. Lần gặp mặt trước, ba kinh doanh, ông ngoại thủ trưởng, còn có một thiếu tá quân sự.
Đúng rồi, còn có nhóm người tai to mặt lớn như Thái hậu, lão đầu nhà cô,
Diệp Vũ tính sơ qua, thật giống như sói hổ tề tựu. Đó mới chính là một
cổ hai đầu lớn.
Bây giờ, đầu óc cô vô cùng choáng váng.
“Nghe Tiêu Triệt bảo cháu là tác giả.”
“Chỉ là trạch nữ ngồi nhà thôi ạ.”
“Đây là cách gọi gì ?”
“Đây gọi là cách gọi chân thật nhất, mẹ cháu thường nói là mạo danh tác giả, thực ra chỉ là trạch nữ (thường xuyên ở nhà), nói trắng ra là treo đầu
dê bán thịt chó, tách rời với xã hội, không quản chuyện sản xuất, không
có chí tiến thủ, cam tâm làm sâu mọt của xã hội.”
“…”
“Ông ngoại, ông đừng chê cháu nhiều lời, cháu chỉ là có thói quen nói năng tùy tiện.” Diệp Vũ chủ động nhận sai.
“Ha ha…” Ông Tiếu cười ha ha, “Tùy tiện là tốt, nha đầu này tính tình không tệ.”
“Cháu cũng cảm thấy tính cách cháu vô cùng tốt. Cháu nói cháu sống phóng khoáng, mẹ cháu phủ nhận, nói cháu là tùy tiện.”
“Ở nhà cả ngày không chán à ?”
“Không chán ạ, có mạng, đích thực không cần ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ, mạng internet vô cùng tốt.”
“Những thứ kia ta không hiểu, già rồi.”
“Nhìn ông vẫn không gọi là già, chỉ là đang ở tuổi lớn thôi.”
“…”
Hai người nói chuyện rất hợp nhau, không biết từ lúc nào đã nói đến chuyện đánh giặc.
Vừa nhắc đến chuyện đánh giặc, ông Tiếu liền mở máy hát, nhớ về hồi ức năm đó.
Không biết từ lúc nào, trời dần tối, Diệp Vũ thấy lính cần vị vào bếp chuẩn bị nấu cơm, hai mắt trợn to.
Lính cần vụ cả chuyện nấu cơm cũng quản sao ? Cô thực kinh ngạc.
“Ông ngoại, sao không thuê người giúp việc ?”
“Tiểu Trương cũng được.”
“Ông ngoại, hôm nay để cháu nấu cơm, tuy nhiên tay nghề không được tốt cho lắm.”
Ông Tiếu cười cười, “Tiểu Trương, hôm nay cho cậu nghỉ ngơi, để cháu dâu ta vào bếp trổ tài.”
“Vâng, ông Tiếu.”
Mặc dù mẹ Diệp bảo con gái bà tay chân vụng về, nhưng bạn học Diệp Vũ căn
bản cũng coi như có thể ‘vừa vào phòng bếp, vừa ra phòng khách ‘. Món ăn phức tạp cô không làm được, thứ nhất là không nghiên cứu, thứ hai là
không muốn nghiên cứu. Phương châm của cô rất đơn giản, chỉ cần no bụng, không chết đối là OK.
Chờ Diệp Vũ sửa soạn xong bốn món mặn một món canh xin ông Tiếu kiểm nghiệm thì ông rất nể mặt, “Tay nghề không tệ, so với bà ngoại đã qua đời còn
khá hơn.
Trong lòng Diệp Vũ nhất thời bị kéo căng, tự nói: Bà ngoại nào đó tay nghề còn kém hơn sao ?
Đợi sau khi cô tự ăn thức ăn của mình mới lập tức nói: “Ông ngoại, hôm nay
tay nghề cháu đúng là vượt xa trình độ thường ngày, hoàn toàn không để
mất thể diện.”
“Thế hệ này của các cháu giờ còn có thể xuống bếp không còn nhiều.” Ông Tiếu cảm khái.
“Chủ yếu là không xen tay vào được,” Diệp Vũ không nhịn được biện bạch, “Ba
mẹ cháy chủ yếu công việc bận rộng, thường xuyên không có nhà. Cháu
không muốn đói chết thì bắt buộc phải học nấu cơm.”
“Công việc của bọn họ bận rộn như vậy sao ?”
“Đúng vậy, rất bận rộn.”
“Là làm công việc gì ?”
“Ba cháu là cảnh sát, mẹ là kiểm sát quan.”
“Yêu cầu công việc thôi.”
“Đúng vậy, hai người bọn họ chính là người tiên phong cách mạng, nơi nào cần
nơi đó có mặt.” cuối cùng xếp cô vào vị trí sau cùng.
Không nói đến ăn, ngủ, tuyệt đối Diệp Vũ bắn đại bác cũng không với tới.
Chỉ là ông Tiếu rất vui vẻ nghe cô kể chuyện, hơn nữa còn vô cùng ngạc nhiên cô có thể vừa nói vừa ăn nhanh như vậy.
Thật ra thì, Diệp Vũ cũng được rèn luyện lâu dài mới được như vậy, dùng một câu để miêu tả thì chính là – luyện tập nhiều.
Quanh năm chiến đấu cùng ba Diệp mẹ Diệp, Diệp Vũ đã sớm rèn luyện thành
trạng thái lắm mồm lắm miệng, lắm lời mọi lúc. Không, là báo cáo ba mẹ
tinh thần mình lúc đó cộng thêm tình hình cuộc sống. Mặc dù cuối cùng
đều bị ba Diệp mẹ Diệp hai người phối hợp ném qua một bên.
Nhưng Diệp Vũ dù có khó khăn khốn khổ cũng không buông tha, luôn kiên trì
tinh thần lạc quan bất khuất của cách mạng kết hợp với độ mềm mại dẻo
dai, lần lượt khiến ba Diệp mẹ Diệp cảm thấy khả năng quan sát của con
gái không ngừng đổi mới, cuối cùng xách ném ra khỏi nhà.
Lúc đầu, kế hoạch ngây thơ của Diệp Vũ hai ngày liền bị bỏ qua.
Nhưng từ trước đến nay kế hoạch luôn biến hóa khôn lường.
Ông Tiếu rất thích đứa cháu dâu này, kết quả Diệp Vũ không cẩn thận bị giữ lại.
Một thiếu tá nào đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ về nhà vừa nhìn, được rồi,
nồi bếp lạnh tanh, rõ ràng nàng dâu mới không có ở nhà.
“Bà xã, em thật sự trở về nhà một mình sao ?” Điện thoại vừa nối, thiếu tá nọ không nhịn được đã oán thán.
“Nói nhảm, không chơi trò vu khống hãm hại.”
“Vậy em chạy đi đâu tiêu dao rồi ?” (tiêu dao: chơi)
“Ở chỗ ông ngoại anh.”
“Làm gì ở đấy ?”
“Em ở đây thăm ông.”
“Có vẻ em còn muốn ở lại ?”
“Chỉ là tình cảm giữa em và ông ngoại rất tốt, anh quân nhân dĩ nhiên biết
rõ nơi này, không khí cực kỳ mát mẻ, làm cho người ta vui vẻ quên đường
về.”
“Vậy anh qua đón em.”
“Được, anh nên tới gặp ông ngoại một chút, nghe nói ông cũng nhanh quên mặt mũi anh thế nào rồi.”
“Khoa trương như vậy à ?”
“Nhưng thật ra là em không nhớ rõ mặt mũi anh như thế nào.”
“Không phải chứ….” Âm thanh kéo dài.
“Thật, khi gặp mặt anh nhớ đưa chứng nhận sĩ quan cho em xem, nhận lầm chồng là một vấn đề rất lớn.”
“Nàng dâu em không thể trả thù như vậy chứ ?”
“Theo anh người có hiểu biết như em có thể làm ra chuyện trả đũa sao ?”
“Anh cảm thấy có thể.”
“Được rồi, em giúp ông ngoại ra ngoài hít thở không khí, gặp lại sau, bái bai.”
“Tút tút…” Điện thoại đã ngắt, nàng dâu mới cũng không muốn nấu cháo điện thoại với anh chút nào, thiếu tá nội thương nhẹ