Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Chương 23



Gió, rất nhẹ.

Lái xe đêm khuya cô đơn hơn rất nhiều so với ban ngày. Đi bộ hóng gió làm cho người ta có cảm giác vô cùng yên tĩnh.

Đưa ba cô bạn về nhà, còn lại một mình mình lêu lổng ở nơi không coi là xa lạ cũng không thể nói là quen thuộc, Diệp Vũ chợt cảm thấy có chút phiền muộn.

Cuộc sống đơn điệu như thế, đùa giỡn cô gái kia một chút thực ra cũng có thể giải thích, đúng không?

“Vậy thì chờ rơi vào tay giặc đi, nếu như tình yêu thật sự vĩ đại...”

Điện thoại di động bỗng vang lên tiếng chuông đặc biệt, Diệp Vũ vội vàng bắt máy.

“Tiểu Vũ, nhanh tới đây.”

“Dì Tư, nửa đêm nửa hôm ngài bị kích động cái gì vậy?”

“Dì bị kích động lớn, ít nhiều lời, nhanh tới đây, Đảng có nhiệm vụ quan trọng giao phó.”

“Đảng không liên quan gì tới cháu.”

“Dì để mẹ cháu làm công tác tư tưởng?”

“Dì Tư ngài cho gọi chính là sứ mạng nhỏ, cháu lập tức lên đường, tuyệt không phụ kỳ vọng của Đảng.”

“Nhanh chóng tới đây.”

“Được.” Xảy ra chuyện gì sao? Không có việc gì dì nhỏ cũng không nửa đêm gọi điện thoại cho cô, còn bắt cô nói chuyện với mẹ, nói chính xác thì chuyện này là lừa Thái hậu tiến hành.

Nghĩ nhiều hơn nữa cũng không bằng trực tiếp qua xem, Diệp Vũ quẹo tay lái trở về chung cư tắm rửa thay quần áo, ra ngoài trực tiếp lái xe lên đường cao tốc.

Lái xe đã năm, sáu giờ, sau khi chuẩn bị hạ tốc độ cao, điện thoại di động lại vang lên.

Diệp Vũ chú ý tới việc lái xe nên không chú ý tới ai đang gọi tới, trực tiếp mở loa, “Alo, xin chào.”

“Tiểu Vũ, hôm nay cháu không tới đại viện sao?”

“Ông ngoại, không qua được rồi ạ, bây giờ cháu đang ở trên đường cao tốc.”

“Xảy ra chuyện gì?” Ông Tiếu tinh thần cảnh giác rất cao.

“Không biết ạ, tối hôm qua nửa đêm dì Tư cháu đột nhiên gọi điện thoại tới bảo cháu qua chỗ dì ấy. Cháu cúp điện thoại là lên đường ngay, tới rồi mới biết chuyện gì.”

“Đừng lo lắng, chuyện gì cũng đừng vội vàng, cháu cứ qua đó, có chuyện gì cần thì gọi điện thoại cho ông.”

“Vâng, cám ơn ông ngoại.”

“Vậy lái xe cẩn thận một chút, ông cúp trước.”

“Vâng.”

Diệp Vũ nâng cao tinh thần, lái xe đến trạm thu phí cao tốc.”

Trả tiền, xuống đường cao tốc, điện thoại đã thông.

“Dì Tư.”

“Đi thẳng tới cục Công an.”

“Hả? Chẳng lẽ bắt cháu?”

“Nghiêm túc một chút.”

“A, dì xử lý vụ án phiền toái cũng không phải tìm cháu, cháu cũng không phải công kiểm pháp gì đó, hơn nữa bây giờ còn đang ở vùng khác, rồng mạnh cũng không thể đàn áp rắn nhà.”

“Không rảnh nghe cháu lắm điều, đến cục Công an nhận Lôi Lôi đi.”

“A, bây giờ còn chưa được nghỉ hè.”

“Ít nói nhảm, Lôi Lôi giao cho cháu phụ trách, lúc nào dì gọi điện thoại thì cháu đưa nó quay lại.”

“Dì nhỏ, có phải dì chọc phải phiền phức gì không?”

“Dì ngày ngày đều giao thiệp với phiền phức, hôm nay cháu mới biết sao?”

“Dì nhỏ...”

“Được rồi, biết cháu muốn nói gì, cháu chỉ cần chăm sóc tốt cho Lôi Lôi giúp dì là chuyện rất tốt rồi.”

“Dì cũng phải cẩn thận.”

“Ừ, đừng nói với mẹ cháu.”

“Biết.”

“Được, dì cúp.”

“A/” Diệp Vũ nhíu mày một cái, dù Tư không biết lại nhận được vụ án khó giải quyết nào, thật là, luật sư kinh tế có mức sống khá tốt, nhưng cũng không thể qua mặt được án hình sự. Từ cổ chí kim tội phần tử phạm phát rồ quá nhiều, trả thù là chuyện như cơm bữa.

Dì Tư cái gì cũng tốt, chính là tinh thần trọng nghĩa quá lớn, mỗi lần phá án đều như uống phải thuốc lắc, quả thật rất khó hiểu.

Ah, không đúng, dì nhỏ lôi kéo thanh niên mạnh khỏe cô, thế ông chồng vĩ đại của dì nhỏ đâu?

Diệp Vũ tìm danh bạ, tìm tên dượng, nhanh chóng gọi điện.

“Alo, dượng.”

“Đến? Trên đường vất vả rồi.” Giọng nói dượng Tư trầm ổn trước sau như một.

Két?

Meo, xem ra đôi vợ chồng này đã thông đồng qua với nhau, “Dượng, cháu dẫn Lôi Lôi đi, dượng cũng không nghĩ sao?”

“Cũng sắp nghỉ hè rồi, vừa đúng lúc đội của dượng gần đây bận rộn huấn luyện, cháu chỉ có thể chịu khó chăm sóc con bé thôi.”

“Được rồi, cháu hiểu, cháu cúp.”

ở đầu dây bên kia dượng Tư họ Diệp nhỏ giọng cười hai tiếng.

Diệp Vũ âm thầm bĩu môi, dì Tư kết hôn lúc tuổi đã cao, ấn tượng của cô về dượng Tư là một người vô cùng nghiêm túc chững chạc, nhưng bây giờ hình tượng càng ngày càng hỏng, mới vừa rồi dượng rõ ràng là cười trên nỗi đau khổ của cô, rõ ràng như vậy.

Chờ Diệp Vũ lái xe đến cục công an thành phố XX, đang do dự không biết tìm ai để nhận em gái họ thì một anh chàng cảnh sát đẹp trai cao lớn như ánh mặt trời lóe sáng xuất hiện trước mặt cô.

“Cháu gái luật sư Giang, chào cô.”

“Xin chào, tôi tới đón Lôi Lôi.”

“Đi theo tôi, lúc này cô bé đang chơi với tổ của chúng tôi.”

“Chị.”

Diệp Vũ vừa vào phòng làm việc của tổ trọng án, còn lo lắng nhìn quanh đã nghe thấy một giọng nói êm nhẹ, sau đó chủ nhân của giọng nói kia vô cùng hăng hái xông về phía cô.

“Ha, Lôi Lôi.”

“Chị, chị tới đón em. Lúc chị kết hôn tại sao không để cho em làm hoa đồng (đứa bé thả hoa trong hôn lễ, đi theo cô dâu chú rể).” Đối với việc không thể làm hoa đồng cho chị họ, đứa bé chỉ có sáu tuổi Điền Lôi rất canh cánh trong lòng.

“Hôn lễ cũng không có sao em có thể làm hoa đồng.” Diệp Vũ cưng chiều vỗ nhẹ lên đầu cô bé, sau đó nhìn về phía phòng làm việc cười như hoa nói: “Làm phiền các anh đã chăm sóc em gái tôi, giờ chúng tôi đi.”

Một người đàn ông hình như là đội trưởng đi tới, nhìn Diệp Vũ một cái, vừa cẩn thận quan sát cô một lần, rất không chắc chắn nói, “Giao người cho cô được hả? Tình hình cụ thể luật sư Giang có nói rõ cho cô không?”

“Không có, dì Tư tôi bảo tôi dẫn em tôi đi.”

Người kia hình như có chút do dự, chọn cách tương đối thân thiện nói: “Luật sư Giang hiện đang nhận một vụ án khá phiền phức, đối phương có thể xuống tay với Điền Lôi. Cô...” Dáng vẻ nhỏ bé như vậy có đáng tin không? Trên đường gặp chuyện không may thì sao?

Diệp Vũ dĩ nhiên đọc được những lời chưa nói trong mắt anh ta, cười cười, cảm giác mình cần phải trấn an người ta một chút.

Đáng tiếc, bạn nhỏ Điền Lôi đã giành trả lời, tiểu tử vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Chú Vương, chú không cần lo lắng, năm đó chị cháu chỉ phản nghịch không thi trường cảnh sát thôi. Chị và cảnh sát lợi hại như nhau.”

Diệp Vũ cười ngượng, cô cảm thấy em gái họ thật lòng không phải đang khen ngợi cô.

“Thật à? Vậy thì thật là đáng tiếc.”

“Lời của đứa nhỏ chỉ là phóng đại, ngàn vạn lần đừng tin là thật.”

“Tôi tìm người tiễn các vị.”

“Không cần không cần, tôi lái xe tới, đón Lôi Lôi lập tức quay về.”

“Không ở thành phố XX cũng tốt, vậy trên đường hai người cẩn thận.”

“Vâng, thực sự gây phiền toái cho mọi người rồi.”

“Không có việc gì, đây không phải lần đầu tiên chúng tôi giao thiệp với luật sư Giang.”

“...”

Diệp Vũ dẫn em gái họ lên xe, ném cô bé ở chỗ ngồi phía sau, sau đó lái xe ra khỏi cục Công an.

Lái xe vài tiếng đồng hồ, cô vốn nghĩ sẽ tìm một nơi nghỉ ngơi, nhưng nhìn bây giờ vẫn còn khá sớm, nên về nhà thôi.

“Lôi Lôi, có biết xảy ra chuyện gì không?”

Điền Lôi thoải mái ngồi ở ghế sau gặm đồ ăn vặt, vừa gặm vừa nói: “Không biết, là có người suýt chút nữa bắt cóc em.”

“Vẫn còn phiền phức lớn.”

“Vâng, cho nên mẹ để em đi với chị.”

“Chị cũng không phải vệ sĩ nội bộ.”

“Mẹ nói ở chỗ này tương đối không an toàn, về chỗ chị, không có nguy hiểm.” Chị họ là một người rất mạnh mẽ, về sau cô bé cũng muốn giống như chị họ.

“Có mà cái rắm.”

“Chị, anh rể cũng là giải phóng quân giống ba em sao? Anh ấy có đẹp trai không?”

“Tạm được.”

“...”

Trên đường trở về có thêm một đứa bé Điền Lôi, Diệp Vũ cũng bớt cô đơn, hai chị em vừa cười vừa nói thì đã về đến XX, chạy thẳng vào đại viện trụ sở quân đội.

“Oa, đại viện trong truyền thuyết.” Điền Lôi như một con quỷ nhỏ nằm trên cửa sổ xe nhìn quanh.

“Lấy đâu ra nhiều truyền thuyết như vậy?”

“Người ta chưa từng thấy qua, đương nhiên là truyền thuyết rồi.”

“Tiểu Vũ,” ông Tiếu đi bộ từ bên ngoài về đã thấy cháu dâu ngoại thì vô cùng ngạc nhiên, nhìn cô ôm một cô bé nhỏ như cục bông càng hiếu kỳ, “Đây là cô bé nhà ai vậy?”

“Em gái cháu, con gái dì Tư.”

“Cháu chào ông.” Cái miệng nhỏ nhắn của Điền Lôi rất ngọt.

“Được, năm nay cháu mấy tuổi?”

“Sáu tuổi.”

“Học lớp mấy?”

“Lớp một.”

“Vậy cháu tới đây với chị thế không đi học nữa hả?”

“Mẹ xin nghỉ giúp cháu rồi.”

“Dì Tư cháu làm gì?”

Đã làm thủ trưởng chính là không giống với người khác, phát giác có chỗ không đúng rồi, Diệp Vũ có gì nói nấy, “Dì ấy là luật sư, chuyên phụ trách vụ án hình sự.”

“Là vụ án trên có phiền toái?”

“Có lẽ là như vậy.”

“Dượng cháu đâu?”

“A, ông ấy đang ở đơn vị.”

“Cũng là quân nhân?”

“Cảnh sát võ trang đơn vị phòng cháy.”

“Ông còn tưởng rằng gia đình cháu đều là cảnh sát.”

“Làm sao có thể.”

“Ông còn nhớ Tiểu Triệt đã từng nói qua cháu xuất thân gia đình cảnh sát.”

Diệp Vũ lặng lẽ lau mồ hôi, “Bên phía ba cháu thì đúng, bên phía ngoại thì không phải.” Con rể bà ngoại thì càng không thể đảm bảo nghề nghiệp có tính thống nhất rồi.

“Về nhà nói chuyện.”

“Vâng.”

“Gia đình cảnh sát là thế nào, chỉ nghe Tiểu Triệt nói qua loa như vậy, cũng không hiểu lắm.”

“A, cũng không có gì để nói. Tổ tiên nhà chúng cháu xuất thân ‘công môn’, nhà chúng cháu chỉ là một nhánh họ tộc thời xưa nhậm chức ở Lục Phiến Môn, đến thời đại mới mới được làm cảnh sát trị an.” Lịch sử gia tộc thực ra không có gì đáng nói, bộ khoái thời cổ đại cũng chỉ là một nghề ti tiện, nhưng hào môn thế gia bên trong mờ ám thế nào thì không thể đùa giỡn,

Dù gì cũng là nhà làm quan, thật ra Diệp Vũ rất tự mãn, tổ tiên nhà họ có truyền lại một ít đồ cổ có giá trị, có ít đồ không thua thiệt gì pháp y ‘Tẩy oan lục’ thời Tống.

Ông Tiếu nghe vậy nói thẳng, “Vậy người nhà cháu đều có hàng thật.”

Diệp Vũ không cho là đúng cười cười, “Có hàng thật gì ạ, phô trương giống nhau, còn không bằng quyền thế quân nhân bây giờ.”

Ông Tiếu cũng không truy hỏi nữa, ông muốn biết cũng đã biết rồi. Xuất thân nhà làm quan cảnh sát như vậy, nếu trưởng nữ Diệp Vũ không có công phu trong tay đúng là chuyện cười, ông cũng không nhìn ra cô dâu của đứa cháu ngoại còn có công phu trên tay.

Diệp Vũ cười hì hì nhìn ông Tiếu, “Có ai mách lẻo với ông chưa?”

“Đã, nói cháu là đại tỷ xã hội đen.”

Diệp Vũ xuất hiện vạch đen, “Từ một tiểu bạch hoa thăng cấp lên đại tỷ xã hội đen cũng giống như khoảng cách lớn giữa lòng sông và mặt biển.” Cô gái nhỏ này cũng thật quá tăng lực.

“Là khá lớn.” Ông Tiếu vô cùng đồng ý.

“Ông ngoại, cháu đến bar ông tức giận sao?”

“Không có, người trẻ tuổi có cuộc sống của người trẻ tuổi, ông cũng không phải ông lão cổ hủ. Con bé kia bị người nhà làm hư rồi, có gì cháu đừng để trong lòng, đừng chấp nhặt với trẻ con.”

“Không có.”

“Chị, chúng ta ở chỗ ông đến lúc nghỉ hè sao?” Bạn nhỏ Điền Lôi từ phòng ăn chạy tới.

“Nghỉ hè?” Ông Tiếu nghe được thốt lên.

Người bạn nhỏ Điền Lôi rất thành thật nói: “Vâng, nghỉ hè mọi người đều muốn đi với chị đến chỗ cậu Hai.”

“Cậu Hai cháu?”

Diệp Vũ lập tức hiểu ý, “Tham mưu quân sự.”

Ông Tiếu cười tít mắt vui vẻ nói, “Hay lắm.” Cháu ngoại vừa cưới được một cô dâu rất tốt.

Ý gì vậy? Diệp Vũ có chút không hiểu.

“Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ông ngoại tìm một cảnh vệ luyện tập với cháu một chút.” Khiến đám lão già kia biết được làm người không thể nhìn bề ngoài.

“...” vì sao dáng vẻ ông ngoại cười đến mức này lại khiến người ta phải bối rối như vậy?

Không phải cô không cẩn thận nói cái gì không được nói? Kích động ông ngoại Tiêu Triệt thế nào rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.