Diệp Vũ rất mệt mỏi, cũng rất buồn ngủ, cô thực sự rất muốn được ngủ một giấc thật ngon.
Đáng tiếc, trên đời này không phải chuyện gì cũng được như ý muốn.
Một thanh mai trúc mã của thiếu tá nào đó sáng sớm đã tới quấy rầy giấc ngủ của người khác, điều này cũng dễ hiểu, chỉ là điều khiến người ta không thể chịu được là – cô ta, nước mắt như mưa u oán hành hạ thần kinh Diệp Vũ, quả thật không biết trời đất là gì nữa.
Lolita Điền Lôi Lôi kéo tiếu gia gia núp ở trên bậc thang rình coi, theo cách
nói của cô bé chính là: bình thường ở trong phim truyền hình khi có
người xuất hiện vào lúc này nhất định là hiểu lầm sấm sét, bình thường
nữ chính cũng sẽ xuất hiện dấu hiệu trình trạng thiếu não(não tàn, đần
độn), từ đó khiến cho đám nữ phụ có thêm phần đất diễn, đất bằng nổi
sóng khiến cho tình huống kịch tính ngày càng nhiều, giống như kiểu nước đổ đầu heo làm cho người xem nội thương.
Lúc nghe cô bé nói vậy, tiếu gia gia 囧囧. Chỉ là cô bé sáu tuổi, mỗi ngày đều xem những thứ như thế này sao? Thế
giới quan (sóc: thế giới tam quan: … ta chưa tìm ra là tam quan gì, đại
thể là nói về tất cả mọi sự vật hiện tượng cùng tồn tại với con người,
chỉ nhớ có vậy,hứt) bây giờ là như thế nào vậy?
“Bây giờ truyền hình toàn chiếu phim tình cảm tình yêu, trẻ con chúng cháu
cũng khổ não lắm.” là một đứa trẻ thích xem tivi, Điền Lôi thực sự rất
lo lắng cho bản thân.
“Cháu cảm thấy chị họ cháu sẽ thiếu não sao?” Đây là điều tiếu gia gia thực sự có cảm giác hứng thú.
“Cái này có thể không thể, chị cháu xem tivi thường có thể đưa ra những tình huống so với phim truyền hình còn có thể đần độn hơn, xem tivi với chị
sẽ bỏ lỡ rất nhiều niềm vui thú.”
Tiếu gia gia đã hiểu, “Cho nên cháu nghĩ chị cháu sẽ tự do phát huy?”
Người bạn nhỏ Điền Lôi ra sức gật đầu, cảm xác sâu sắc như tìm được tri âm,
“Chị cháu được tự do phát huy khả năng sẽ rất vui vẻ, so với tình huống
phim truyền hình còn thú vị hơn nhiều.” Đáng tiếc là cô bé không thể đi
theo chị họ.
Ngày hôm qua vận động quá sức, Diệp Vũ lại làm cho em gái họ thất vọng. Cô
đang nghe vị thanh mai trúc mã của thiếu tá nào đó nói mấy câu tình cảm, vì tình yêu không màng đến hậu quả, cô nhất quyết ôm gấu ôm đi tìm Chu
Công.
Cô điên mới chịu đồng ý thức dậy tiếp đón một kẻ bất chấp tất cả vì tình
yêu, vì tình yêu dứt khoát kiên quyết bước chân vào hàng ngũ làm nền cho màu ô-liu khác.
Rõ ràng là không chịu nổi, không chịu nổi tội, cố tình vì tình yêu vĩ đại
đầu quân vào quân ngũ, sau đó là các kiểu ‘Tôi khổ cực vì anh ấy nhiều
như vậy rồi, anh ấy có thể không yêu tôi sao?’, ‘Tôi có thể vì anh ấy mà quên mình, cô có thể sao?’, ‘Chỉ có tôi mới thật lòng yêu anh ấy, cô
tính là gì?’ mọi chuyện đều có thể đạt tới cảnh giới tự luyến, tự tin
như vậy sao.
Tình yêu?
Tình yêu đúng là quái quỷ, nhiều người biết nhưng rất ít người gặp!
Huống chi coi như cô có tình yêu, người khác cũng không cần biết rõ tình hình thế nào nhường lại cho cô sao? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng bản thân
mình là mặt trời, người khác chỉ là những người vây quanh cô thôi sao?
Cha tôi là Lý Cương cũng không còn là đạo lý nữa có phải không?
Hơn nữa, cô có tình yêu, nhưng thiếu tá nào đó không có cảm giác đối với
cô, một mình cô đơn phương yêu mến khiến gia đình người ta bất hòa, cô
quả thực là đáng đánh đòn. Quá hạ thấp bản chất vốn có của Quan nhị đại, hồng tam đại bọn họ rồi.
Nếu không phải bây giờ bên ngoài kia cứ nhắc tới Quan nhị đại, hồng tam đại lập tức sẽ bị khinh bỉ coi thường thì đều giống như cô gái này do quá
tự tin tự mình hại mình.
Cũng như vậy, thân là quan nhị đại, Diệp Vũ tỏ ý, chị thật sự là thừa nhận
mình cũng thuộc hàng ngũ như vậy, nhưng chị thà bị khinh thường là
thường dân còn hơn là bị quy làm quý tộc lừa bịp!
Mặc dù lão đầu nhà mình thích danh con gái ngoan, nhưng trở thành một thanh niên có truyền thống đạo đức tốt đẹp, cô còn chưa đến mức phải lừa gạt
như vậy!
Lên án đối tượng, cô không nể mặt ngáy ò ó o, lại có tâm trạng thay đổi
không gian dứt khoát với tiểu tam tình sâu như biển mãi không dứt.
Điền Lôi nhẹ nhàng than thở: “Chị họ đúng là một vị thần.” Về sau cô nhất định sẽ trở thành một người giống như chị họ.
Tiếu gia gia vô cùng đồng ý.
Đặt tiểu nha đầu ngồi về chỗ cũ, tiếu gia gia cảm thấy là một trưởng bối
tiêu chuẩn không thể ngồi xem mà mặc kệ, liền lôi kéo Điền Lôi bé nhỏ
ung dung xuống lầu.
“Tiểu Cầm, sớm như vậy tới dùng cơm sao?”
“Tiếu gia gia, cháu đã ăn rồi ạ.”
“A, đến tìm tiểu vũ à? Hôm qua con bé vận động quá sức, hôm nay trạng thái
tinh thần không tốt lắm, nếu không hôm khác cháu đến đi.”
“Không được…” Cô gái trẻ lúng túng, “Cháu phải quay về trường, không thể luôn nghỉ phép.”
Tiếu gia gia trong lòng lặng lẽ nói: dù sao cũng không kém, bình thường cháu cũng ỷ mình là y tá xin nghỉ bệnh, ở đại viện này cũng đã chê cười.
Cũng không phải có thành kiến gì với cô bé này, mà là cô bé không thật sự
thích hợp với bộ đội, cũng không hợp học y, nhưng bởi vì chỉ có quân y
mới có thể vào bộ đội nên mới miễn cưỡng vào. Nhưng kết quả sao – gặp
phải cháu gái như vậy, là do gia đình bạn nối khố bất hạnh thôi.
Đừng nói có Diệp Vũ, nếu không có, tiếu gia gia cũng không thể để cháu ngoại cưới một bình hoa di động như cô bé được. Không phải người nào cũng có
thể làm được chức quân tẩu, cũng có thể làm vợ Tiêu Triệt.
Nhìn lại bà chị kia kéo đầy u buồn rời đi, tiểu quỷ Điền Lôi nói: “Aii, trái tim thủy tinh đã vỡ vụn dưới lòng đất rồi, chị đúng là gây nghiệp
chướng rồi.”
“…” Tivi trẻ em thật thần kỳ.
“Chị, nhanh thức dậy, lát nữa mang em đi gặp anh.” Tâm trạng Điền Lôi biến
chuyển nhanh chóng khác thường, quay đầu tựa như chỉ nhảy lên đánh vào
người ở trên ghế salon.
“Biến, còn nhai đi nhai lại chị sẽ giết em.”
“Mặc kệ mặc kệ, người ta muốn đi gặp anh Kiếm, muốn gặp chị Dao.”
“Bọn họ có gì hay mà xem, còn không phải đều chỉ có hai mắt một mũi.” Diệp Vũ tiếp tục ôm gối than vãn.
“Mặc kệ, em muốn đi gặp, mấy tháng rồi em không được gặp họ.”
“Có bản lĩnh thì tự mình đi.”
“Đưa thẻ xe bus đây.” Điền Lôi lập tức xòe tay ra.
“Chị làm gì có thứ đó.”
“Vậy đưa tiền đây.”
“Trên phòng, lên lấy đi.”
“có thể lấy thêm không?” Điền Lôi hai mắt lóe sáng.
“Mọi người đều xem chị như cường hào để đàn áp, con nhỏ như em cầm nhiều tiền là để thu hút trộm cắp sao?”
“Em sẽ biết đường gọi 110 cầu cứu.”
“Không để ý đến em.” Diệp Vũ ném gối ôm muốn quay về phòng ngủ tiếp.
“Vậy em đi thật nhé.”
“Đi gọi điện thoại.”
“Được.”
Tiếu gia gia đứng một bên sửng sốt, thật vất vả mới tìm lại được giọng nói
của mình, “Tiểu vũ, cháu để một đứa bé một mình ngồi xe buýt sao?”
“Từ lúc nó còn học mẫu giáo đã tự mình ngồi xe buýt về nhà rồi.” Diệp Vũ cũng đã tập mãi thành quen.
Điền Lôi cũng giơ tay phát biểu, “Đúng vậy, từ sớm cháu đã biết tự mình ngồi xe đi học, ông ngoại Tiếu đừng lo lắng, cháu không sao.”
“…” Đây chính cách gia đình thần kỳ dạy dỗ đứa bé sao?
“Tiểu Trương, cậu đưa Lôi Lôi qua.”
“Vâng, thủ trưởng.”
“Tốt quá, chú giải phóng quân đưa cháu đi.” Điền Lôi hoan hô.
“Hủy bỏ tiền xe.” Diệp Vũ kết luận.
Điền Lôi cũng rất bối rối, sau đó thương tâm nói: “Cháu…cháu vẫn nên tự mình đi thôi.”
“Phong cách mê tiền như vậy không biết rốt cuộc là di truyền từ ai.” Diệp Vũ rất hoang mang về vấn đề này.
Cuối cùng, dưới ánh mắt không yên tâm của tiếu gia gia, người bạn nhỏ Điền
Lôi cong theo một chiếc ba lô gấu Teddy ra ngoài, trong túi còn có một
số tiền đi xe buýt lấy được từ chỗ chị họ, vô cùng hăng hái bước chân
rời đi.
Lúc tiếu gia gia bình tĩnh, Diệp Vũ đã thay xong quần áo đi xuống lầu, sắc mặt miễn cưỡng ra ngoài.
“Muốn ra ngoài?”
“Vâng, con bé vừa tới đây nên sẽ không quen đường.”
Bởi vì ngoài miệng cô rất cứng rắn, rốt cuộc cũng rất thương yêu em nhỏ nhà mình, không thể thật sự để cho cô bé lọt vào tầm mắt của những tên buôn lậu.
Tiếu gia gia yên tâm cười, không thể không nói, Diệp gia nuôi dưỡng được một cô con gái có năng lực tự chủ như vậy thật không tệ.
“Đi đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Diệp Vũ đi phía sau cô bé ở một khoảng cách xa, nhìn cô bé nào đó hoa gặp
hoa nở người gặp người thích bình an ngồi trên xe đến cổng trường học
viện cảnh sát mới quay đầu về nhà ngủ ngon.
Chuyện về sau là do Diệp Kiếm chịu trách nhiệm, cô thu đội rồi.
Diệp Vũ nghe thông báo bảo có em gái ở ngoài cổng tìm còn tưởng là Giang
Dao, kết quả là vừa tới cổng đã thấy một cô bé, là cô bé nhỏ tuổi nổi
tiếng nhất nhà!
“Lôi Lôi, sao lại là em?” Quả thật quá kinh ngạc, nhìn quanh nhìn quất mấy
lần cũng không thấy có nhân vật khả nghi nào, chỉ có thể chấp nhận: nhất định là bà chị nào đó đã rút lui.
“Anh, em tới gặp anh.”
“Đi hôm nào?”
“Ngày hôm trước.”
“Vậy sao hôm nay mới tới đây?”
“Ngày hôm qua còn xem chị họ đánh nhau.”
Diệp Kiếm kích động, ôm chầm lấy cô bé, “Chị lại đánh nhau? Đặc sắc không?”
Điền Lôi gật đầu như gà mổ thóc, “Rất đặc sắc, đánh gục nhóm chú giải phóng quân đứng đầu luôn đấy.”
Diệp Kiếm xuất hiện vạch đen, chị, chị họ à, chị dùng hết sức bình sinh đánh chú giải phóng quân sao?
“Chị liền bị người ta mời đi uống trà?”
“Chị đánh nhau với người ta ở đại viện thôi.” Điền Lôi vẫn đang trong trạng thái tinh thần hưng phấn.
“Đại viện?”
“Vâng, chỗ ở của tiếu gia gia, là đại viện bộ đội trong truyền thuyết nha.”
Mắt Diệp Kiếm cũng lập tức xuất hiện ánh sao lấp lánh, càng ôm chặt cô bé trong lòng, “Cẩn thận thương lượng với anh một chút.”
“…”
Sau đó, Diệp Kiếm quả quyết xin nghỉ ôm em họ bé đi tìm em họ lớn.
Anh ẹm ba người thắng lợi tụ hội, sau đó gọi taxi chạy thẳng tới đại viện của bộ đội trong truyền thuyết.
Bọn họ chỉ biết anh rể là thiếu tá, thật sự không biết ông ngoại anh rể lại là lão thủ trưởng của một đại viện lớn, chị quả nhiên là quá đỉnh!
Tấm gương quả nhiên là làm cho người ta ngưỡng mộ.
Sau đó nữa, tiếu gia gia rốt cuộc hưởng thụ niềm vui thú tuổi già con cháu
vây quanh, dẫn ba đứa bé linh lợi nổi bật khoe khoang ở trong đại viện.
Trong khi đó, Diệp Vũ đang nằm trên giường của mình ngủ say trời say đất.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, nghe thấy mấy tiếng nói quen thuộc ở bên ngoài còn nghĩ mình nghe nhầm rồi, chờ tới lúc tận mắt thấy hai người kia rốt
cuộc xác định thính giác của mình không có vấn đề gì.
“Hai người các em không lo học tập cho tốt, ở đây làm loạn cái gì vậy?”
“Chị, chị có phải là chị họ của em không? Chị không biết em vẫn rất tò mò với đại viện trong truyền thuyết, sao chị có thể nhẫn tâm không để cho em
đến một lần?” Diệp Kiếm gây khó dễ trước.
“Nơi này chính là thắng cảnh trong văn phong quân đội.” Giang Dao hùa theo.
“Nhìn mấy đứa bây giờ trông rất giống ‘dân tộc’, ra đường đừng nói là quen biết chị.” Diệp Vũ ra vẻ ghét bỏ.
“Bọn em kiêu hãnh bọn em ‘dân tộc’.” Diệp Kiếm quyết đoán, rất có phong cách của Diệp Vũ.
Giang Dao khẽ nháy mắt, dứt khoát đứng bên cạnh, đứng như đinh đóng cột nói: “Em không biết anh.”
Điền Lôi cũng nhảy đến bên cạnh chị Hai, “Em cũng không biết anh ấy.”
“Ha ha…” Tiếu gia gia thực sự cười to.
Bốn đứa trẻ quả nhiên là người một nhà, có thể nuôi dạy được những đứa trẻ
như vậy quả thực không phải là một gia đình bình thường, mà Diệp Vũ là
nhân vật tấm gương của gia đình lớn nhất định không phải không có công
cán.
“Mấy người máu lạnh không có nhân tính, em đương đương là cảnh sát nhân dân
tương lai người gặp người thích hoa gặp hoa nở, mấy người sao có thể
ghét bỏ em?”
“Cút.” Ba chị em đồng thanh trả lời thực sự rất ghê tởm.
“Mấy người khinh thường em là người cô đơn lực bất tòng tâm.”
“Trách ai?” Diệp Vũ nhíu mày.
Diệp Kiếm hất đầu, kiều diễm cao quý nói, “Không sao, chờ đến lúc nam tử hán thành công rồi sẽ tiếp tục bàn về anh hùng với mấy người.”
“Anh nên dừng lại thôi,” Giang Dao trực tiếp đả kích cậu, “Lần đó các anh bạo động võ trang thành công sao?”
“Chỉ cần chủ nghĩa chân thực, cách mạng nhất định thành công.” Diệp Kiếm kêu hô khẩu hiệu nam tử hán.
Ba chị em đều không nhìn cậu, đứng ở một bên ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện.
Tiếu gia gia vỗ vỗ bả vai cậu bé đáng thương, nói: “Đi, ông dẫn cháu cổng ra ngoài.”
“Yes sir, ông.” Diệp Kiếm lập tức phản bội không theo nguyên tắc.”