Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Chương 31



Ngày hôm sau, sau khi đám nhị đại bị phạt chạy 5000m, tay chân dường như không còn là của chính mình, thể nghiệm cái gì được gọi là cảnh giới muốn đi tự sát.

Chị em Diệp gia hôm nay rất tốt bụng thể hiện tinh thần hữu nghị dẫn theo nhóm nhị đại đến can-tin, phụ bếp Diệp Phong đang trổ tài kỹ thuật thái rau sạch sẽ linh hoạt bằng đôi tay chuyên giải phẫu thi thể, sau đó – bọn họ buồn nôn, nôn mửa, cơm nuốt không trôi.

“Ăn đi, em trai tôi chủ trì, tuyệt đối sạch sẽ, sẽ không ăn phải bất cứ thứ gì không ăn được. Dĩ nhiên, trước khi ăn các cậu phải quên sạch sành sanh những gì hắn chia cắt.” Diệp Vũ vừa ăn vừa đặc biệt chân thành tuyên dương ưu điểm của em họ yêu quý với nhị đại.

“Ọe…”

Nhị đại nhịn không được chạy thục mạng ra ngoài ói nước chua, cô cố ý không để cho bọn họ ăn cơm.

Ngày hôm qua bọn họ không làm chuyện gì không có tính người chứ? Không phải là không cẩn thận trật chân té thiếu chút nữa khiến cô chịu tai bay vạ gió mà thôi, cô cứ trả đũa như vậy.

Ngày hôm qua cơ thể bọn họ đã vô tình bị tàn phá, hôm nay đến tinh thần cũng từng chút bị xâm nhập đả kích.

Quá hung ác có đúng không?

Rõ ràng nhìn thấy là một người vô cùng dịu dàng thục nữ, sao có thể hung ác như vậy?

Quả nhiên rất giống như lời mẹ Trương Vô Kỵ đã nói: phụ nữ càng xinh đẹp càng hay lừa người!

Một nhị đại nào đó trong lòng thầm nghĩ: Thật sự có thể đánh bại cô rồi thoát khỏi trại huấn luyện gia đình quân nhân sao? Nếu như không thể đánh bại cô, về sau hắn phải chấp nhận rèn luyện quân đội đúng hạn, sau đó nhập học học viện quân sự… Đây chính là cái hố của ông nội, còn tưởng ông rốt cuộc cũng đứng bên cạnh ủng hộ hắn theo đuổi lý tưởng cuộc sống của mình rồi.

Thật ra thì, suy nghĩ trong lòng vị nhị đại này cũng không khác với người khác, bọn họ đều bị người trong nhà lừa gạt có đúng không?

Hôm qua nhìn thấy thủ đoạn cô gọn gàng trừng trị đàn em, hoàn toàn giống với huấn luyện chuyên nghiệp, đâu có chút dấu vết nghiệp dư?

“Chị, chị có thể nhường không?” Một nhị đại ôm mơ ước trong ngực chuẩn bị lén lút thương lượng.

“Nhường?” Diệp Vũ rất mờ mịt.

Bạn học nhị đại vô cùng thành khẩn kể lại một câu chuyện quá khứ.

Diệp Vũ cười tươi như hoa, dùng sức vỗ vỗ bả vai nhị đại, vô cùng tốt bụng nói: “Rốt cuộc cũng tìm được người cùng cảnh ngộ rồi. Chị sao có thể nhường, chỉ cần chị đến một ngày, mấy người cũng đừng mong chạy thoát. Có người theo cùng cảm giác thật tốt, haha.”

Cuộc sống bi kịch đại khái như thế.

Giang Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn) nhìn bạn học nhị đại, từ tận đáy lòng nói: “Cậu không nói, chị tôi còn có khả năng để yên, cậu vừa nói, anh em, cam chịu số phận đi.”

Diệp Kiếm nói: “Giải thích cho việc tự rước lấy họa chính là ở đây.”

“Chị, ngài làm nghề gì?”

“Cậu đoán đi.” Khẩu vị Diệp Vũ rất tốt, ăn vô cùng ngon miệng.

“Cảnh sát hay huấn luyện viên võ thuật?”

“Tiếp.”

“Nghề của chị chắc chắn không phải là văn chức (chức quan văn).”

Diệp Kiếm đứng bên vô cùng buồn cười, nghề nghiệp chị họ vẫn thật sự vô cùng phù hợp với bề ngoài của chị, đây đúng là chuyện khiến người ta phải suy nghĩ.

Nhị đại cố gắng đoán rất nhiều nghề, đáng tiếc không trúng một nghề nào.

Cuối cùng vẫn là Giang Chí San không đành lòng nhìn, tốt bụng đưa ra đáp án: “Chị tôi là tác giả.”

Một nhị đại nào đó trực tiếp đập đầu lên bàn.

Chuyện này đúng là quá ảo tưởng rồi!

Cô căn bản là đánh vỡ tư duy theo quán tính của người khác.

“Chị, chị, em nghe được, nghe nói huấn luyện lần này có hạng mục dã ngoại sống còn.” Giang Chí Viễn hào hứng chạy tới thông báo tin đồn.

Ánh mắt Diệp Phong lóe sáng: “Thật?”

Diệp Kiếm bưng bít mắt, “Em tuyệt đối không muốn họp thành một đội với nhị đại.”

“Chị cùng tổ với Hai.” Diệp Vũ không chút miễn cưỡng, lão Nhị mặc dù mặt than, lời nói độc ác nhưng dã ngoại sống còn tuyệt đối là người có đủ sức lực, cô có thể lười biếng rồi.

Diệp Kiếm lập tức nhào qua, “Chị, chị họ, đến lúc đó chị nhất định không thể vứt bỏ em.”

“Biến, đừng làm chị mắc ói, đang ăn cơm đấy.”

“Chị, thật ra thì em vẫn muốn biết tại sao chị có thể mặt không đổi sắc ăn cơm ở nhà xác?” đối với vấn đề này, bạn học Diệp Kiếm nhiều năm như vậy vẫn hiểu rõ ý đồ nhưng chung quy vẫn không thể giải thích được. Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, cậu nghĩ nên hỏi rõ ràng cho hiểu.

Cả người Nhị đại khẽ run, bà chị này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Từ trước đến giờ chị không thích nhớ lại chuyện khổ sở, em muốn ăn đòn đúng không?”

“Chị, nói đi, em tình nguyện để chị đánh cũng không muốn tự mình tìm đáp án.”

“Em chưa từng hỏi tiểu Phong sao?”

“Chú Ba nói chị và anh ấy tình huống không giống nhau.” Diệp Kiếm vội vàng lấy ra bằng chứng.

“Được rồi, xem ra là em rất muốn biết lý do.” Diệp Vũ bỏ một miếng thịt kho tàu vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Dẫn em đi thăm giải phẫu thi thể người, sau khi em ói hết tất cả mọi thứ trong ruột ra ngoài, ném em vào trong nhà xác bỏ đói mấy ngày, thức ăn của chó em cũng sẽ ăn.”

Quỳ!

Quả nhiên là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, năm đó là ai có tài như vậy nghĩ ra chiêu này?

“Mẹ chị.” Giống như là biết tiếng lòng của bọn họ, Diệp Vũ bổ sung vào đáp án.

Khó trách chị vẫn luôn nói bà không phải là mẹ ruột, người kia tuyệt đối không phải là ruột thịt, quá tàn nhẫn!

“Khi đó chị bao nhiêu tuổi rồi?” Diệp Kiếm nhất thời nhịn không được xúc động hỏi.

Diệp Vũ dùng sức cắn đũa, giọng điệu lên án nói: “Chín tuổi.”

“…”

Cuộc sống quả nhiên là đối lập với hạnh phúc, so với tuổi thơ thảm họa của chị họ, bọn họ quả thật là lớn lên trong lọ mật.

“Dì Cả thật ác độc.” Giang Dao lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Diệp Vũ một miệng cơm to, vừa nhai vừa nói: “Năm ấy chị tám tuổi bị một kẻ vượt ngục mang tội giết người bắt cóc, sau khi nhìn thấy hắn tàn nhẫn phân chia xác nên kháng cự không ăn gì. Mẹ chị không còn cách nào khác, cuối cùng dùng phương pháp lấy độc trị độc.” Liều mạng chết biến thái như vậy, nếu không phải tình huống quá mức máu tanh bạo lực, cô ói đến mức chân tay mềm nhũn thì đã sớm tự mình chạy trốn được rồi.

Trầm mặc!

Trên bàn ăn nhất thời im ắng!

Mạnh mẽ cũng phải đổi bằng cái giá lớn như vậy, bản thân bạn không tàn nhẫn với bản thân, đến lúc bạn ngoan ngoãn với người khác cũng chỉ có một con đường chết!

Mấy đứa nhỏ Diệp gia vành mắt đều hồng, những chuyện này bọn họ chưa bao giờ biết.

Lấy tốc độ của gió cuốn lá vàng để giải quyết xong cơm nước, Diệp Vũ đặt đũa xuống, cười nhìn một vòng nói: “Lừa mấy đứa được rồi, còn tưởng là thật, từ từ ăn, chị đi ra ngoài tiêu cơm.”

Đưa mắt nhìn chị Cả đi ra khỏi phòng ăn, Diệp Kiếm chọt chọt Diệp Phong, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói là giả sao?”

Diệp Phong không mang theo cảm xúc nói: “Thật, khi còn bé anh đã từng nghe ba mẹ trong lúc vô tình đã nói qua.” Đây cũng là lí do tại sao cho dù cậu bị chị Cả giày vò thế nào cũng không hề phản nghịch.

Diệp Kiếm cúi đầu lẩm bẩm, “Em…em nên đi ra ngoài để cho chị ấy đánh cho một trận.” Tâm trạng chị bây giờ chắc chắn không tốt, nếu không cũng sẽ không tránh đi ra ngoài.

Một nhị đại nào đó tự lẩm bẩm một mình, “Con người sở dĩ mạnh mẽ đều có nguyên nhân.”

Giang Chí San cắn cắn môi, sau đó nhìn vẻ mặt Diệp Phong như không có việc gì, “Về sau em sẽ không đổi dao.”

“Chị Cả mấy người lớn như vậy sao còn tham gia huấn luyện?” Một nhị đại nào đó thắc mắc.

“Chị vẫn luôn đến cùng bọn em.” Điền Lôi cho hắn đáp án.

Lúc này Diệp Kiếm đã đi ra bên ngoài tìm được chị họ ngồi xuống một bên, giống như một đứa trẻ làm việc gì sai im lặng ngồi bên cạnh.

“Sao vậy, bị cái gì kích thích?”

“Chị, thật xin lỗi.”

Diệp Vũ đưa tay sờ sờ đầu hắn, cười nói: “Tiểu tử ngốc, không sao. Chuyện không tốt kiểu đó không muốn nói ra hù dọa các em thôi, không phải là do vết thương không lành.”

“Chị, đánh em một trận đi.”

“Muốn làm bao cát cho chị?”

“Không phải em đã không ra đây.”

“Được, luyện một chút.”

Hai chị em đều đứng dậy, sau đó ra tay đánh nhau.

Mấy huấn luyện viên đi từ bên kia tới, không hẹn mà cùng dừng bước.

Chị em Diệp gia đnahs nhau đúng là rất đặc sắc! từng chiêu từng thức như nước chảy mây trôi vô cùng linh hoạt, đẹp mắt không ngừng, từng quyền sinh uy, đường đường chính chính sinh phong. (Mỗi quyền xuất ra đều như có uy lực và gió thổi. ẹc. có lẽ như trong phim kiếm hiệp, ta mù a: D)

ừ, làm cho người ta có cảm giác như đang được xem phim võ hiệp.

không lâu sau, mấy đứa bé Diệp gia khác đi từ phòng ăn ra, nhìn thấy tình cảnh như vậy đều vung chân vung tay tham dự vào.

Đánh hội đồng thực vui tai vui mắt.

Đánh nhau còn đánh thành như vậy thật sự là rất có hàm lượng kỹ thuật, khó trách người ta ngày hôm qua dám nói như vậy.

“TMD, lúc này tại sao không mang máy chụp ảnh tới?” Phó sư trưởng trùng hợp đi qua thấy một màn như vậy không ngừng xoa bóp cổ tay. Ông rất muốn chụp lại về sau làm tư liệu hình ảnh trong trường học.

Xem xong rồi, trở lại sư bộ nhịn không được càu nhàu với bạn chiến đấu cũ, “Đám trẻ con nhà anh thật không tệ, đánh nhau cũng rất giống phim võ hiệp.”

“Chính bọn chúng đánh nhau?”

“Ừ, tôi nhìn, tất cả đều là đám trẻ con nhà anh, đang cùng so chiêu với cháu ngoại gái bảo bối của anh.”

“Thật sao? Cái này cũng rất hiếm khi.” Cậu Hai Giang cũng có chút kinh ngạc, “Bình thường tiểu Vũ sẽ không hồ đồ theo bọn chúng.”

“Hôm nay bọn chúng chỉnh đốn vài vị công tử kia.”

“Bọn chúng tới đây không phải để chính đốn thứ này.” Cậu Hai Giang khinh thường.

Phó sư trưởng nghẹn họng, vô cùng dở khóc dở cười, “Không ngờ anh rèn luyện cho những người đó được đến mức như vậy?”

“Cái này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái, nguyện đánh nguyện chịu.” muốn cho đám tiểu tử kia chỉnh đốn cũng phải nói đến cơ duyên, bọn chúng cũng không phải nhóm người cả ngày nhàn rỗi.

Nhất là Diệp Vũ, từ trước đến nay vẫn luôn không vừa mắt với phong cách của những tên thiếu gia công tử, cũng đều lười phải phản ứng đến chủ nhân của bọn chúng, chịu chủ động ra tay chỉnh đốn cũng rất hiếm thấy.

Buổi trưa may mắn ăn chung một bàn ăn với người của Diệp gia, buổi chiều còn trông chừng giúp bọn họ cũng đã không đúng rồi.

Bạn tin không?

Ngay cả đứa nhỏ nhất Điền Lôi thế nhưng cũng có bản lĩnh tương đối khá, đừng cho chỉ là một cô bé mong manh như cục bông.

Nhóm nhị đại tin tưởng, lúc gặp phải nguy hiểm, cô bé này còn có thể ứng phó tình huống giỏi hơn bọn họ.

Thật đúng là đả kích!

Thật sự bọn hắn vẫn nên chịu đựng huấn luyện, khó trách người nhà nhìn không vừa mắt, bọn họ thật sự không có gì để người nhà coi trọng.

Khinh thường bạn đều là lãng phí tình cảm của người ta có đúng không?

Kết thúc huấn luyện, người Diệp gia tự động tụ tập, hoạt động đánh vai đánh eo cho nhau, hỗ trợ lẫn nhau yêu thương ấm áp, hơn nữa nhìn động tác của bọn họ cũng biết đã là một loại thói quen.

Những ngày kế tiếp, người mới ở trại huấn luyện phát hiện ra người của Diệp gia lúc nghỉ ngơi đều tụ tập lấy Diệp Vũ làm trung tâm. Không quan tâm cô đả kích chê bai nhạo báng em trai em gái như thế nào, bọn họ không thể không để da mặt dày đi qua đi lại.

Chính họn hắn được sung sướng, người ngoài nhìn cũng rất sung sướng.

Không khí chung sống loại đó, khiến thân là con gái độc nhất cũng cảm thấy ước ao ghen tị!

Để cho người ghen tị chính là, người ta cũng không phải là chị ruột, mà là chị họ, hình như người ta giống như một bảo mẫu, dường như rất muốn giết người.

Đợi đến lúc họp thành đội dã ngoại sống còn, người của Diệp gia rất được hoan nghênh, nhưng đáng tiếc là muốn được cùng tổ với bọn họ thì phải dựa vào – rút thăm!

Trời ạ, cũng không biết là thiên tài nào nghĩ ra cách xử lí thật thà đến vậy.

Các người trực tiếp phân đội không được à?

Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, bây giờ bọn họ là lính của các người có biết không mấy đồng chí huấn luyện viên?

Các huấn luyện viên tỏ ý: chúng tôi áp lực như núi, ngăn chặn người đi cửa sau là cách tốt nhất.

Rút thăm dựa vào số phận, ngày quyết định, đến lúc đó bạn biết cái gì là công bằng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.