Là người có tư cách thừa kế sự nghiệp Diệp gia, Diệp Vũ vẫn kiên trì đợi
đến lúc thời kỳ huấn luyện kết thúc, lúc này mới ngồi cùng một xe với
Tiếu gia gia về nhà.
Điền Lôi là đứa bé nhỏ nhất dĩ nhiên là thống nhất hành động với chị Cả,
Giang Dao là một nữ sinh cũng tỏ ý kiên quyết không ở cùng với bốn nam
sinh, cho nên cuối cùng chiếc xe Audi trong nước của cô do Diệp Phong và mấy đứa kia đảm nhiệm lái về.
Lúc mọi người trở về thành phố XX, kỳ nghỉ hè còn lại một tuần, một đám
người yêu cầu chị Cả mình đầy đủ tiền bạc, sau đó vui vẻ tổ chức thành
đoàn tự mình đi du lịch ở thành phố XX.
Xét thấy hôm nay chị Cả đang đứng ở cấp bậc như cấp bậc của quốc bảo (gấu
trúc a), cả đám tiểu tử nhất quyết không cho cô theo, mãnh liệt yêu cầu
cô ở nhà dưỡng thai cho tốt.
Kỳ vọng luôn là tốt đẹp, nhưng thực tế luôn không tốt giống như vậy.
Diệp Vũ vừa trở về đại viện, đúng lúc đó gặp phải thanh mai trúc mã của thiếu tá nào đó.
ừ, thật ra thì nói gặp phải cũng thật miễn cưỡng, muốn Diệp Vũ nói thật lòng, thì cô em này là do cố ý chận đường cô.
“Tôi nghe nói chị có thai?” nét mặt của cô gái này đúng là không có chút thiện cảm nào.
Diệp Vũ gật đầu một cái, âm thầm suy đoán cô gái nhỏ này lúc này đang có cảm giác gì.
“Đứa nhỏ là của ai?” Giọng điệu của cô ta hết sức chua ngoa.
Diệp Vũ nguy hiểm nheo mắt, vấn đề này thật có áp lực!
Cuộc sống của cô gái này thật không thể nói cho cô ta biết thế nào là phải
biết có chừng mực, vẫn gây sự với người khác như cũ tiếp tục nói: “Anh
ấy đang thi hành nhiệm vụ ở đơn vị, sao chị có thể có thai, rốt cuộc đứa bé là của ai?”
Diệp Vũ nhếch nhếch môi, muốn cười mà không cười nổi nhìn cô gái nhỏ, có
chút thành thật nói: “Cô bé, nói cho em biết một câu vàng ngọc – không
phải thấy người khác khoan dung với em thì em không cần phải dương cái
mặt không biết xấu hổ.”
Tiếng nói vừa dứt, cô liền đá một phát.
Sau đó thong thả ung dung bổ sung thêm, “Cho dù là khoan dung, cũng có cái gọi là giới hạn cuối cùng.”
Cô gái nào đó hét lên một tiếng thảm thiết, cả người nặng nề đụng phải
hàng cây bên đường của đại viện, sau đó ngã xuống, khóe miệng có tia máu bắn ra.
Diệp Vũ ở bên cạnh tản bộ, nhân viên cần vụ tiểu Trương đi ngang qua nhìn
thấy có chút nghẹn họng. Chân này quả thật là lợi hại, chắc chắn cách xa khoảng ba xentimet.
Cô gái nửa ngày không bò dậy nổi, ánh mắt sợ hãi nhìn người nào đó đang cực kỳ nhàn hạ.
Diệp Vũ không tiếp tục đi thêm một bước, đứng lại chỗ cũ, lạnh lùng nhìn cô
ta, lạnh lùng nói: “Trừ người nhà của cô ra người khác không ai có nghĩa vụ phải cưng chiều cô, mà trên đời này người nhà cô thực ra được mấy
người, hiểu không?”
Cô gái nào đó không nhịn được rùng mình co rúm người lại.
Lúc này cảnh người nào đó giơ chân đạp người có không ít người trong viện
đang đi dạo bị dọa cho ngây người, hồi lâu sau mới khôi phục lại tinh
thần nhìn, lập tức có người đi qua xem vết thương cô gái trẻ.
Có người đứng ở xa, không rõ nguyên nhân gây chuyện là gì, nhưng nghe mấy
người ở gần đó nói chỉ có thể lắc đầu thở dài cháu gái Lý gia.
Câu nói kia dù đặt trên người của ai cũng sẽ rất tức giận, là đàn ông đều phất tay áo bỏ qua.
Aiii… Dĩ nhiên, Diệp Vũ không phải đàn ông, cho nên cô trực tiếp ra chiêu,
nhanh, tàn độc, chuẩn xác, quả thật phản kích làm cho người ta phải vỗ
tay ca ngợi.
Bà nội Lý gia hô to gọi nhỏ tới, không phân biệt tốt xấu chỉ trích đủ loại đối với Diệp Vũ.
Tính tình Diệp Vũ khoan khoái nghe bà nói một tràng… trong lúc bà nghỉ ngơi
giữa hiệp mới không nhanh không chậm mở miệng, “Bà nội Lý, cháu biết bà
là bậc bề trên, nhưng bà cũng không thể lên mặt kẻ cả (cậy già mà lên
mặt). Cũng không phải tự nhiên cháu đạp cô ta mà không có lý do. Dạy dỗ
cô ta không tốt không phải lỗi của bà, nhưng thả một người không được
giáo dục tốt ra ngoài xã hội là do bà không đúng.”
“Đứa nhỏ này sao có thể nói chuyện như vậy?”
“Thật xin lỗi, mới vừa rồi nói chuyện với cháu gái bà nên có chút kích động,
phẩm chất giáo dục từ nhỏ đến lớn nhất thời đều trả lại cho thầy giáo.”
“Tiểu Tú nói chuyện không lọt tai cô cũng không thể ra tay đánh người.”
“Thật xin lỗi, xin được sửa lời, cháu chỉ dùng chân để đá thôi. Hơn nữa cháu
chưa bao giờ cho rằng phỉ báng người khác mà không cần phải chịu trách
nhiệm pháp luật. Dĩ nhiên cháu cũng không ngại bởi vì cố ý gây thương
tích cho người khác để vào trong cục cảnh sát ngồi một lúc. Nhưng cháu
tin tưởng trên đời này dù sao vẫn có nơi phân rõ phải trái trắng đen.”
Bà nội Lý rốt cuộc cảm thấy không được bình thường, sốt ruột hỏi cháu gái, “Cháu rốt cuộc đã nói cái gì rồi hả?”
Cô gái khổ sở tự cho là có vị cứu tinh tới, vì vậy chết không hối cải nói: “Bà nội, cháu nghi ngờ đứa bé trong bụng chị ta không phải con của anh
Triệt, anh Triệt đang ở đơn vị căn bản không về.”
Ánh mắt người vây xem đều đồng loạt rơi trên người cô gái trẻ, đứa nhỏ này
có phải thiếu não quá nên mới có thể nói ra những lời này?
Cháu ngoại của ông Tiếu mặc dù gần đây không về đại viện, nhưng Diệp Vũ cũng không ở trong đại viện, hơn nữa còn đi theo ông Tiếu về từ một vùng
khác, làm sao cô biết là người ta không đến quân đội gặp người?
Mặt bà nội Lý lúc đỏ lúc trắng, lời của cháu gái quả thực khiến người ta
rất tức giận, đời này phụ nữ quan trọng nhất là cái gì? Đó là trong
sạch. Nếu có người dám chửi bới bà như vậy, bà nhất định cũng sẽ liều
mạng với người đó.
Mà lúc này đây, Tiếu gia gia nhận được tin tức cũng chạy tới.
Cau mày liếc nhìn cô gái trẻ uất ức nằm trong ngực bà Lý, lại nhìn nàng dâu cháu ngoại đang bình thản đứng một bên xem kịch hay, trong lòng nhịn
không được hỏi trời xanh.
Tại sao vào giờ phút này ông cảm thấy thương hại người bị thương đã đối đầu với người đang ra vẻ tức giận này?
Có một cô cháu dâu mạnh mẽ và kiêu ngạo đồng thời dứt khoát có ít nhiều
niềm vui thú, bây giờ rốt cuộc ông cũng đã có thể lý giải cảm nhận năm
đó vợ chồng Diệp gia phải song kiếm hợp bích đánh vào tâm lý như vậy.
Cháu là người bị hại, sao có thể có khí phách hơn người ra tay hại người như vậy?
“Tiểu Vũ…”
“Ông ngoại, thiếu não là bệnh, võ lực không nhất định có thể giải quyết được nó, cũng không cần cố gắng chạy theo giảng giải đạo lý cho nó, đó là
đang lãng phí thời gian của mọi người, hoàn toàn có thể đánh trước nói
sau.”
Quả nhiên để ý tới.
“Phụt.” có người không nhịn được cười vui vẻ.
Diệp Vũ liếc mắt nhìn qua, là Nhị đại nào đó năm nay tham gia trại huấn luyện quân sự, có lẽ chính xác mà nói là Hồng tam đại.
“Chị Diệp, chị quả nhiên là thần tượng của em.”
“Miễn là không nôn mửa đối tượng chị có thể tiếp nhận.”
“Chị Diệp, những người khác đâu?”
“Bọn họ sau khi bóc lột cường hào là chị liền tổ chức thành đoàn tự mình đi
du lịch.” Đánh cướp còn không triệt để như vậy, đến xe cũng lái đi.
“Vậy à.” Có chút tiếc nuối, anh chị em Diệp gia cũng rất thích, “Không thể tạm thời chen ngang sao?”
“Tiểu Trương, điện thoại di động.”
Nhân viên cần vụ tiểu Trương đưa điện thoại tới cho cô.
Diệp Vũ trực tiếp nhấn số điện thoại, phòng bị phóng xạ đến nỗi điện thoại
cũng không cho mang theo, đây chính là cực hình cực lớn có biết không?
Nhưng trong đại viện ông ngoại là lớn nhất, cô nhịn.
“Chị, có chuyện gì?”
“Có người muốn tham gia giúp đỡ đoàn du lịch của bọn em, có muốn không?”
“Bây giờ trên xe bọn em đã đầy đủ nhân viên, nếu chở quá tải, cảnh sát giao thông cũng sẽ không khách khí.”
Diệp Vũ không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Nhị đại nào đó tiếc nuối
nói: “Bọn họ nói thêm nữa thì quá tải, cảnh sát giao thông sẽ mời họ đi
uống trà, ảnh hưởng không tốt cho lắm đến xã hội.”
“Tự lái xe đi được không?”
“Người ta nói tự lái xe đi.”Diệp Vũ tiếp tục nối máy.
“Trong đại viện cường hào nhiều như vậy, có thể đến cướp không?” Diệp Kiếm không biết xấu hổ hỏi.
Diệp Vũ lập tức nhìn Nhị đại nào đó cười rạng rỡ nói: “Em trai tôi hỏi,
cường hào như cậu có thể để bọn họ đánh cướp một lần không? Nó là thế hệ mới bốn có, có lý tưởng, có đạo đức, có cầu, có tiến, từ nhỏ đã xem
cuộc sống đánh cướp cường hào là cuộc sống lí tưởng, có cơ hội nhất định sẽ thực hiện. Nó sẽ không bởi vì cậu là thế hệ thứ ba Nhị đại mà dễ
dàng bỏ lỡ.”
“…” Bốn có của thế hệ mới là như vậy sao?
Dứt khoát có thể!
“Tiểu tử thối, tạm gác qua một bên đi, không thấy chuyện nơi này còn chưa xử
lý xong, cháu còn làm loạn cái gì?” Tiếu gia gia mạnh tay gọi người.
“Ông Tiếu, ông xem, cháu dâu ngoại ông đánh cháu gái tôi, dù sao cũng phải có ý kiến gì chứ?”
Diệp Vũ trước mặt Tiếu gia gia mở miệng, “Cách, có thể có. Chúng ta đều là
công dân sống và làm việc theo luật pháp, không bằng nên giải quyết theo trình tự tư pháp. Tội phỉ báng của cô ta không thể trốn chạy được, tội
cố ý gây thương tích của cháu cũng không thể tránh. Muốn như thế nào để
chúng ta còn làm theo như thế?”
“…” Bà nội Lý nhất thời nổi giận. Ở đại viện cháu gái bà là người hay gây
sự, hôm nay đụng phải cô gái này thực sự đã làm vui lòng chủ nhân kia
rồi.
“Tiểu Vũ…”
“Ông ngoại, ông có thể thấy cô gái này có chút ăn năn hối hận nào không. Chỉ sợ trong lòng cô ta bây giờ không ngừng hi vọng, một người phụ nữ không trinh tiết không xứng được gả cho anh Triệt. Bây giờ chỉ cần đoạn hôn
nhân này kết thúc, cô ta có thể danh chính ngôn thuận gả cho một anh
Triệt hoàn hảo trong cảm nhận của cô ta rồi.”
Cô gái trẻ nổi bật nghe vậy, vẻ mặt như gặp phải quỷ, hoàn toàn không đánh đã khai.
Diệp Vũ nhỏ giọng nói nhỏ vào Nhị đại nào đó đứng cạnh: “Không phải cô ta là máy bay chiến đấu ngu ngốc chứ?”
Một Nhị đại nào đó gật đầu thật mạnh, chị Diệp dùng từ quá chuẩn rồi, quả
nhiên rất có tiếng nói chung. Dù bọn họ đều lớn lên ở trong đại viện
nhưng không ai chơi cùng Lý Mẫn Tú, quá hạ thấp bản thân rồi.
Diệp Vũ xoay người nhìn về phía bà nội Lý, vẻ mặt khâm phục, vô cùng thành
khẩn cúi người chào, “Bà nội Lý, thật lòng cháu cảm thấy ngài có thể dạy được em gái tiểu Tú đạt tới điểm tự luyến quá mức, thành người cực khổ
cực điểm, thật đúng là chuyện không phải người bình thường có thể làm
được.”
“A, đúng rồi, còn nữa, cháu chỉ muốn thành khẩn nói một câu, cháu từng nói
qua với cô ấy một lần, cô ấy nên nhớ trong lòng mới phải. Cuộc sống thực ra không giống như phim tình cảm, có thể xuất hiện nhiều tình tiết đau
khổ như vậy, để cho cô ấy sai đường lạc lối. Cô ấy dù có muốn mùa hè
tuyết rơi ào ạt, mùa đông sấm chớp giật đùng đùng, trời đất kết hợp, mới nghĩ đến quân nhân. Tiêu Triệt nhà cháu cũng không phải là nam chính có thể đùa giỡn với cô ấy, xin cô ấy rủ lòng từ bi bỏ qua cho Tiêu Triệt
nhà chúng cháu, nếu không cuộc sống như vậy thật không thể nào trải qua
được.”
Cô gái trẻ nổi bật đỏ mắt.
Quần chúng vây xem toàn thể nghẹn lời.
Hình tượng thục nữ cháu dâu ngoại của ông Tiếu lúc trước ở đại viện hoàn
toàn sụp đổ, người này thực sự vừa có hình tượng của Tôn Nhị nương vừa
có thể là Bạch nương tử.
(Tôn Nhị nương: cô Hai nhà họ tôn, biệt hiệu Mẫu dạ xoa, nhân vật hư cấu
trong truyện Thủy Hử, Bạch nương tử: Bạch xà, vợ Hứa Tiên. Ý câu này là
nói Diệp Vũ vừa hiền vừa ác: D5)
Nói đi, bạn là muốn nữ anh hùng, còn là dịu dàng như nước, cô nhất định có
thể đáp ứng yêu cầu của người xem muốn xem biểu diễn tình cảm sướt mướt.
Người đoạt giải Oscars không ai khác ngoài cô. (giải Oscars – giải thưởng
điện ảnh của Viện hàn lâm khoa học và nghệ thuật điện ảnh).
“Cô đừng nóng, tôi còn không gấp đâu. Lời nói phải nhanh chóng làm người
mới của cô, là cô quả quyết đi lên có ác ý hãm hại trước, đừng ra vẻ
giống như một cô gái nhỏ bé yếu đuối diễn trò độc ác. Hình tượng khổ sở
như vậy từ lâu người xem đã cảm thấy ghê tởm rồi, đề nghị cô thay đổi
hình tượng, nếu không thật đúng là không có tiền đồ.”
“Chị…”
“Tôi theo chồng tôi lúc nào có thai cũng không cần thiết phải nói cho cô
biết. Cô ngàn vạn lần đừng đem thân phận vật hi sinh của nữ phụ miễn
cưỡng leo đến chỗ nữ chính. Cô cho là nhân vật nữ phụ đấy còn sống
không? Phần diễn vốn là khổ ép (dồn ép khổ sở), cô còn giả mạo nữ chính
thứ hai, không duyên không cớ làm cho mấy người gia tăng cảnh chiến đấu, cuối cùng người ta được quyền chọn ra trong cái đống chồng chất đó,
không phải là quá lừa người sao?”
Sự thật dạy chúng ta, ngàn vạn lần không được khiêu chiến với một tác giả
ngòi bút và miệng lưỡi sắc bén, sẽ giết bạn không còn mảnh giáp trên
lưng.
Hơn nữa, tình hình võ lực của đối phương thậm chí có thể vượt qua được cả miệng lưỡi sắc bén, xin cực kỳ thận trọng!