Tránh đầu sóng ngọn gió* có khi là loại chiến lược lui về phía sau. (*: thấy tình thế bất lời thì tạm tránh đi)
Xét thấy việc Diệp Vũ ở đại viện đối với sản phẩm xuất ra của Lý gia và cả
thân thể hay tinh thần em gái tội nghiệp đều là đả kích trầm trọng, Tiếu gia gia quyết định nhanh chóng bảo cháu dâu ngoại vùng đất đầy thị phi
này. Bây giờ nhiệm vụ an thai mới là quan trọng nhất, những cái khác đều là mây gió phù du.
Diệp Vũ rốt cuộc cũng thoát thân hoàn toàn thành công khỏi bầu không khí
chứa đầy bức xạ, ở đây, từ tận đáy lòng nàng nhiệt liệt cảm tạ em gái
tội nghiệp đã duy trì ủng hộ, cảm tạ Đảng và quần chúng nhân dân tâm
huyết và ưu ái vây xem.
Tóm lại, một lần nữa nàng trở thành người lãnh đạo bản thân, có thể tự do hành động rồi.
Ngày thứ ba được khôi phục sự tự do, Diệp Vũ mới được bạn học tri kỉ Trình Lam nối máy theo đường dây nóng điện thoại tìm gặp.
“Diệp Vũ, ra ngoài uống rượu với tớ.”
Đáp ứng nguyện vọng của bạn học tri kỉ, Diệp Vũ vừa nghe giọng cô cũng biết đã xảy ra chuyện, cúp điện thoại ra ngoài bắt taxi.
Nhờ có đám tiểu tử hỗn láo kia mà bây giờ cô đã khôi phục thành kẻ không
xe, đoán chừng chỉ chờ đến lúc bọn nó khai giảng cô mới có cơ hội lấy
lại xe của mình.
Diệp Vũ vừa vào quầy rượu liền thấy Trình Lam ở trước quầy. Tối nay cô ấy
thay đổi phong cách nhãn nhã thường ngày, ăn mặc hết sức diêm dúa lẳng
lơ mà diễm lệ, thậm chí còn rất nóng bỏng. Chiếc quần mỏng cực ngắn kia
căn bản không thể che giấu được cảnh xuân cô muốn giấu, khiến cho
hormone của những sinh vật giống đực bên trong quầy rượu rõ ràng tăng
vọt.
Diệp Vũ đi tới, một tay lấy lại chai rượu trên tay cô nàng.
“Chuyện gì đã xảy ra đến mức cậu phải mượn rượu giải sầu như vậy? Cậu không
biết như vậy dễ dẫn đến các loại tình tiết thiên lôi cẩu huyết* lắm à?”
(*: tình tiết cũ rích thường hay xuất hiện đến mức nhàm chán)
Trình Lam thấy cô, nét mặt như khóc như cười, nằm cả người lên quầy bar, nửa
tỉnh nửa mê nói: “Đúng a, cẩu huyết Thiên Lôi, đặc biệt bây giờ đàn ông
rốt cuộc là như thế nào? Thiếu phấn đấu ba mươi năm có thể khiến bản
chất bọn họ đều mất hết sao?”
Diệp Vũ đưa tay vỗ vỗ vai cô, trong lòng dường như đã có đáp án.
Kết hôn với vợ giàu, thiếu phấn đấu ba mươi năm!
Đầu năm nay ăn cơm bao (trai bao) không còn là chuyện đáng khinh bỉ nữa, thậm chí còn chạy theo như vịt.
Đàn ông lúc chỉ trích phụ nữ ham giàu ham hư vinh, hình như cũng không phát hiện ra chính bọn họ ăn cơm chùa trên đường đã tạo nên tình trạng không biết mệt như vậy.
Trình Lam đột nhiên nắm lấy chai rượu không tay Diệp Vũ, đổ vào họng một ngụm lớn, giọng điệu giễu cợt nói: “Tình cảm sáu năm giữa bọn tớ không bằng
một tấm chi phiếu thật mỏng của Bạch Phú Mỹ (phú mỹ còn gọi là kẻ có
nhiều tiền, giàu nứt khố đổ vách a). Còn chưa được bảy bảy bốn mươi chín ngày tớ liền bị ném ra đường.”
Diệp Vũ ngồi bên cạnh cô ấy, mặc cho cô ấy dựa vào người mình, nghịch nghịch cái ly nói: “Cậu của hôm nay sớm muộn gì cũng chính là Bạch Phú Mỹ ngày mai. Không phải có câu nói, tiểu Tam xinh đẹp dám tranh giành đàn ông
từ tay người đàn bà nào, tương lai cũng sẽ có kẻ xinh đẹp hơn tranh
giành đàn ông với cô ta. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng chưa bao giờ sai.
Chúng ta có thể thoải mái pha cho mình một ấm trà, làm một bàn điểm tâm, gió chiều thổi nhẹ, rảnh rỗi chờ xem kịch hay.”
“Bà đang thất tình, bị người ta đá, cậu không thể an ủi đôi câu à?”
“Không đúng nha. Chẳng lẽ không phải chị đang an ủi em sao.”
“Cậu thấy thế nào mà bảo đang an ủi tớ?”
“Tớ bảo ông trời đánh ngã cô ta chứ sao.”
“Ông trời bận rộn như vậy, ai biết được phải đợi bao lâu. Bà đây bây giờ đang rất nóng lòng chờ xem bọn họ gặp báo ứng.”
“Dục tốc bất đạt.” (nhanh quá sẽ hỏng việc.”
“Sao chị lại nghĩ tới việc bảo em đến an ủi chị nhi? Hazz… cậu không đả kích mọi người coi như là chuyện lạ trên đời rồi.” Trình Lam đưa tay che
mặt, điệu bộ rất hiểu người nào đó.
“Bà chị tri âm không cho pháp kì thị, dù gì thì kiến thức lý luận của chị
cũng phong phú gấp ba lần hai người kia, gọi chị đến quả thật không làm
mất mặt của em đâu.”
“Nhưng gọi em tới chị không nhịn được sẽ nghĩ đến hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn so với hai người kia, chị vẫn nên là uống thuốc vẫn hơn.”
Diệp Vũ rót cho cô ấy một ly rượu đầy, “Uống đi, mặc dù say rượu không tốt
chút nào, dù sao cũng tốt hơn là uống thuốc, sau đó còn có thể phạm
pháp.”
Trình Lam liền đạp một đạp lên ghế cô, mắng: “Biến, cậu chỉ biết cười trên nỗi đau khổ của người khác.”
“Nói gì chứ, cậu nghĩ trả thù đôi câu nam nữ đó thế nào?”
“Cậu có ý tưởng gì hay?”
“Nếu không thì tớ đánh cho bọn họ biến thành đầu heo, nhìn hắn xem còn lấy cái gì để trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Trình Lam vỗ một phát lên quầy bar, bừng tỉnh nói: “Sao bà chị lại không nghĩ ra nhỉ, lúc ấy nên tặng cho hắn hai cái bạt tai trước, làm gì phải ra
vẻ lạnh lùng quý phái, khó chịu thì phải phát tiết chứ!”
“Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, lạnh lùng quý phái chỉ là lừa bịp, sao em lại không biết nhận thức như vậy?”
“Hắn đặc biệt đích thân đến công ty nói chia tay, chị không giả vờ lạnh lùng quý phái, chẳng lẽ phải la lối om sòm, hủy diệt hình tượng của mình
trong mắt mọi người sao?”
“Lúc ấy cậu nên cười lạnh một tiếng, sau đó nói, dẫn kẻ đê tiện của anh ra
khỏi thế giới của tôi, tôi thành toàn cho hạnh phúc không biết xấu hổ
của anh.”
Trình Lam hai mắt lóe sáng nhìn Diệp Vũ, “Diệp Vũ, những lời này quả thật rất có lực sát thương.”
“Đáng tiếc cậu không có cơ hội dùng.” Diệp Vũ dường như rất tiếc cho cơ hội lần này.
Trong quầy bar, bartender (người pha rượu) bên quầy bar vừa nghe hai người
nói chuyện, lúc này đột nhiên xen vào, “Có lẽ có, hai người nhìn ra cửa
đi.” Trình Lam là khách quen của quầy rượu, cho nên bạn trai của cô
bartender cũng biết.
Cái này gọi là Oan gia ngõ hẹp!
Từ cửa quán rượu có một đôi nam nữ đang đi vào, người đàn ông kia không phải là bạn trai phụ bạc của Trình Lam sao?
Diệp Vũ nói với bartender: “Cho tôi một ly nước đá.”
Bartender rót cho cô, “Cô định hất vào người bọn họ?”
“Như vậy rất lãng phí, để tôi uống còn tốt hơn.”
Bartender im lặng, mặc dù đã gặp người bạn này của Trình tiểu thư một vài lần, nhưng cũng không có ấn tượng sâu sắc.
Bạn trai cũ của Trình Lam cũng nhìn thấy bạn gái cũ của mình đang ngồi bên quầy bar, vẻ mặt bỗng trở nên rất tế nhị.
Diệp Vũ nhỏ giọng nói: “Xắn quần cụt của cậu lên trên nữa, tớ đảm bảo trong
lòng bọn họ chắc chắn có ngàn vạn con ngựa đang chạy, đây chính là thói
hư tật xấu của đàn ông. Mặc dù bên ngoài hắn đá cậu, nhưng bây giờ hắn
cũng không muốn nhìn thấy cậu hồng hạnh xuất tường.”
Trình Lam vỗ đầu cô bạn, “Tại sao bà chị phải hy sinh cảnh xuân của mình để kích thích một kẻ qua đường chứ?”
“Không phải chính vì thế cậu mới uống rượu sao?” Diệp Vũ rất không nể tình hỏi lại.
Trình Lam hơi mím môi, lại dùng sức vỗ vai cô bạn, cúi đầu tiếp tục uống rượu của mình.
“Uống đi, chị giúp em, đảm bảo không để em có cơ hội xảy ra chuyện tốt tình
một đêm, nhất định chấm dứt cơ hội để em có thể gặp gỡ một thiếu gia phú Nhị đại, trở thành người bạn đạt tiêu chuẩn. Chị nhất định sẽ phụ trách trinh tiết của em.”
“Phụt.” Trình Lam phun hết rượu không miệng.
Bartender thiếu chút nữa làm rơi chai rượu trong tay.
“TMD, cậu làm bạn bè như vậy à? Cậu sao có thể cắt đứt hết mọi cơ hội gặp phú Nhị đại? không biết bây giờ chị đang thiếu sao?”
“Vợ chồng lên giường người làm mối bị ném qua tường. Tình nghĩa chúng ta
duy trì nhiều năm như vậy, chị cũng không thể không ra hạ sách này. Chị
cũng không muốn bị người ta ném qua tường, không phải rất mất thể diện
sao?
“Mặt của cậu quan trọng hay hạnh phúc cả đời chị quan trọng?”
“Đều là 50-50.”
“Cái gì?” Trình Lam giơ cao ly rượu trong tay, chất đỏ bên trong dưới ánh đèn dường như trở nên rất quyến rũ.”
Diệp Vũ quả nhiên phản bội, “Hạnh phúc cả đời của chị quan trọng.”
“Thế nào, Trình tiểu thư tới đây uống rượu à?” Bạch Phú Mỹ phô ra dáng vẻ xinh đẹp của người chiến thắng bước lại.
Diệp Vũ từ từ hút hút nước đá trong ly, suy nghĩ đầu năm nay quả nhiên là kẻ thiếu nào tràn lan, cướp giật dưa chuột nát còn không tính, còn muốn để cho mọi người trên thế giới này biết cô ta cướp dưa chuột nát. (dưa
chuột nát trong này hình như ý chỉ đến đàn ông thôi đó, hắc hắc, dưa
chuột….)
“Uống rượu phạm pháp sao?” Trình Lam nâng đôi môi quyến rũ lên cười.
“Phụ nữ bị đàn ông đá đương nhiên không tránh khỏi việc ra ngoài uống rượu.”
Diệp Vũ chen lời, “Tới quầy rượu không mua rượu chẳng lẽ mua vui à? Hoặc là
giống như tiểu thư dẫn theo một con sói khủng bố ra ngoài khoe của?”
Dừng một chút, mắt nheo lại nhìn người nào đó đang lúng túng, “Không
phải tôi nói, lời nói khoe khoang, nhưng cũng có chút ít thật lòng. Nếu
là tôi, ít nhất chị cũng bao kẻ mười bảy mười tám tuổi, lúc này mới có
thể chứng minh mị lực của người già không ai có thể ngăn trở.”
Trình Lam cười ôm vai bạn học, đuôi mắt cong lên kéo theo mấy phần mê hoặc,
“Nói thật hay, chúng ta chỉ là dân chúng nhỏ bé không được giàu có, chỉ
có thể miễn cưỡng mua say.”
Bạch Phú Mỹ nóng nảy, “Khó trách Khải Hàng không nhớ cô, loại người trẻ tuổi thiếu chiều sâu nội tâm (cụ thỉ nguyên của nó là nội hàm a) căn bản
không xứng với anh ấy.”
“Được, nói cho rõ ràng,” Trình Lam nổi giận, chỉ vào bạn trai cũ, “Cô đừng hạ
thấp cấp bậc của bà, bà đây cần đàn ông, chứ không cần Ngưu Lang (trai
bao). Trước kia tôi muốn hắn là bởi vì lúc đó hắn là đàn ông, bây giờ
hắn đã biến thành Ngưu Lang, là hắn không xứng với bà đây, hiểu chưa?”
Mặt Hướng Khải Hàng trở nên có chút khó coi, đưa tay muốn kéo Bạch Phú Mỹ đi.
Bạch Phú Mỹ bị người ta làm cho mất mặt, đâu chịu dễ dàng bỏ qua: “Là cô đang ghen tỵ.”
Trình Lam cười khẩy, “Cô đê tiện cũng không sao, nhưng cũng không cần phải
cho rằng đê tiện liền vô địch thiên hạ. Là tôi đã thành toàn cho hạnh
phúc không biết xấu hổ của các người, các người còn nhất quyết không tha như vậy là muốn làm sao? Chẳng lẽ còn muốn tôi nói một câu chúc phúc từ tận đáy lòng à? Cô tưởng cô hay lắm sao?”
“Đi thôi, một mình cậu uống rượu say còn so đo cái gì?”
“Bốp”, trên mặt Hướng Khải Hàng được người nào đó thưởng 500 đồng bạc, Bạch
Phú Mỹ hai mắt phóng hỏa nhìn hắn chằm chằm, “Tôi biết ngay trong lòng
anh vẫn còn tiện nhân này, hôm nay anh phải nói rõ cho tôi.”
Diệp Vũ thì thầm, “Cẩu huyết Thiên Lôi chỗ nào cũng có, còn gặp đúng vào giờ hoàng kim chứ.”
Bartender lặng lẽ tiếp tục đưa ly cho Diệp Vũ, tiếp tục bình tĩnh pha rượu.
Trình Lam mắt lạnh nhìn bạn trai cũ bị người ta sỉ nhục, khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt, nếu vì tiền bạc mà làm mất khí chất, cái này hắn phải gánh chịu.
Đáng đời!
Hướng Khải Hàng đè nén lửa giận trong lòng, bấm bụng nói: “Anh nói đã chia
tay với cô ấy rồi, náo loạn như vậy thì có ý nghĩa gì?”
“Cô ta coi anh là đồ vứt đi, anh cho là tôi lượm được đồ vứt đi nên vui mừng sao?”
Diệp Vũ vẻ mặt không hiểu hỏi bạn học: “Cậu xác định vị tiểu thư này không
phải gây thù chuốc hận với cậu nên mới đào góc tường của cậu, thừa dịp
vườn không nhà trống đi vào, thành công Bách Hợp (les = lesbian = nữ x
nữ) chứ?”
Trình Lam “phụt” một cái, “Có quỷ mới muốn cùng cô ta Bách Hợp, dù có Bách Hợp chị cũng sẽ tìm em. Cô ta không có đẳng cấp.”
“Biến, chị là hoa đã có chủ.”
“Chị sẽ đào hoa.”
“Đào cũng sẽ không cho cậu tiền công.”
“Nghĩa vụ lao động chị rất vui lòng.”
“Người ta Bạch Phú Mỹ là tới châm chọc cậu mua rượu, cậu có thể phối hợp với
người ta hay không? Bây giờ cậu vui mừng như vậy sẽ khiến kịch bản của
người ta không có đất diễn đâu.”
“Chị quan tâm cô ta đi tìm cái chết, tiểu Tam tiểu Tứ leo giường chính là vì quyết tâm cho một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp. Bạch Phú Mỹ vứt vào mặt
một chút tiền, chẳng lẽ là bởi vì tiểu Tam tiểu Tứ quá đông đúc cho nên
mới trả thù xã hội đến tranh giành với dân thường nhỏ yếu như chúng ta
sao?”
“Vì những lời này của cậu, chúng ta cùng cạn chén nào. Quả thật quá đặc
biệt kinh điển, đúng là nói trúng tim đen lộ rõ chân tướng thực sự.”
“Cạn chén.” Trình Lam cũng có chút hưng phấn, quả nhiên khí thế như vậy mới thoải mái, lạnh lùng quý phái cái gì đều rất ấm ức.
Bạch Phú Mỹ mắt thấy tình thế càng ngày càng phát triển đến mức ngoài tầm kiểm soát, thật không biết làm thế nào để kết thúc.”
Hướng Khải Hàng nhất quyết kéo cô ta rời khỏi quầy rượu. Hắn đột nhiên không
biết mình vì tiền đồ mà vứt bỏ Trình Lam, lựa chọn một thiên kim tiểu
thư phú Nhị đại rốt cuộc có đáng giá hay không.