Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Chương 54



Chỉ có một buổi tiệc cưới, nếu như phải dùng một từ để hình dung Diệp Vũ nhất định nói – hỗn loạn!

Cũng may cuối cùng cô vẫn thoát thân thành công.

Cô đã hết tháng cữ, mẹ chồng cũng phải về, dù sao để ba chồng ở nhà một mình ở thành phố cũng không hay, đầu năm nay tiểu Tam tiểu Tứ tiểu Ngũ tiểu Lục dường như cực kỳ trông mong đến nhóm đàn ông lớn tuổi, căn bản không thể nào xao lãng.

Diệp Vũ cảm thấy cuộc chiến bảo vệ hôn nhân là cuộc kháng chiến lâu dài, đời này không thể kết thúc, vậy thì chỉ có thể đề cao cảnh giác, giữ vững tinh thần sẵn sàng chiến đấu.

Cho nên quân cưới là một chuyện bớt lo hơn rất nhiều.

“Tiểu Vũ, bây giờ một mình con phải trông bốn đứa cũng không được.” Mẹ Tiêu rất lo lắng. Mặc dù bà không thể bỏ được bốn cháu nội đáng yêu, nhưng cũng không thể ở lại thành phố XX, dù sao bà cũng không yên tâm về ông Tiêu ở bên kia.

“Không sao đâu mẹ, lúc con không trông được sẽ có bảo mẫu, con sẽ không tự làm khổ mình đâu ạ.”

Dì Hai Giang vừa gọt táo vừa chen miệng vào: “Bà thông gia, bà yên tâm, tiểu Vũ nhà chúng ta rất thông minh, sẽ không tự mình chuốc lấy mệt mỏi.”

“Dì Hai à, bà còn phải ở lại thành phố XX một thời gian nữa đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Như vậy làm phiền bà chăm sóc cho mẹ con tiểu Vũ.”

“Bà cứ yên tâm.”

“Mẹ, ngày mai mẹ bay rồi, nên đi ngủ sớm, thật sự không cần lo lắng cho con và mấy đứa nhỏ.”

“Có chuyện gì nhớ gọi điện cho mẹ.”

“Con biết rồi.”

Thấy mẹ chồng rốt cuộc đã chịu vào nhà ngủ, Diệp Vũ và dì Hai Giang nhìn nhau cười, ý hiểu trong lòng mà không nói.

Dì Hai Giang ôm tiểu San Nhiên trong ngực, đi đến mâm đựng trái cây trên bàn nhìn, “Ăn đi, tất cả đều gọt cho cháu.”

“Dì Hai là tốt nhất.”

Dì Hai Giang nhẹ nhàng lắc đầu, “Dì Hai biết trong lòng cháu nghĩ cái gì, nhưng mọi việc không thể cậy mạnh được, nuôi con không phải là chuyện dễ dàng.”

“Trong lòng cháu đã có suy tính rồi, ngày mai sau khi tiễn mẹ cháu, cháu sẽ về đại viện.”

“Cháu chịu đàng hoàng ở lại đại viện mới là chuyện lạ đó.”

“Nhưng cháu vẫn là công dân tốt đó dì Hai.”

“Hừ.” Dì Hai Giang vẫn giữ nguyên ý kiến của mình với vấn đề này.

“Dì Hai, ngày mai dì có đi tiễn mẹ cháu với cháu không?”

“Có.’’

“Nhân lúc mấy đứa nhỏ đều ngủ, cháu cũng ngủ đi. Chăm sóc trẻ con phải luôn biết nghỉ ngơi, giữ cho tinh thần thật tốt, nếu không dù là người bằng sắt bằng đồng cũng không chịu nổi.” Dì Hai Giang ôm San Nhiên vừa đứng dậy vừa nói với Diệp Vũ.

Diệp Vũ vừa gặm quả táo vừa gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Với tốc độ rửa mặt như chiến đấu, sau khi về phòng ngủ cũng để cho dì đi ngủ.

Trên giường lớn trong phòng ngủ, bốn đứa bé cũng đã nằm song song nhau ngủ. Lúc ngủ mỗi đứa như một thiên sứ, lúc tỉnh dậy hầu như đều rất đáng yêu, chỉ thỉnh thoảng mới làm loạn.

Diệp Vũ lắc lắc đầu cười, nhìn lần lượt các cục cưng, rón rén lên giường nằm xuống bên cạnh bọn nó.

Một tấm ảnh của Trung tá nào đó trên đầu giường rơi vào trong tầm mắt, Diệp Vũ nhẹ nhàng cười, Trung tá ngủ ngon!

Ngày hôm sau là ngày mẹ Tiêu ngồi máy bay rời đi.

Lúc đó mấy cục cưng cũng tỉnh lại, mấy người lớn mặc quần áo đầy đủ cho bọn nó, lúc này mới ôm xuống tầng.

Trên đường đi, mẹ Tiêu nhìn qua nhìn lại mấy cục cưng, hôn rồi lại hôn, thật muốn mặc kệ ông chồng, ở lại chăm sóc các cháu.

“Mẹ, nếu như mẹ lưu luyến bọn nó, chờ bọn nó đầy ba tháng con sẽ dẫn bọn nó về nhà.”

“Con để cho mẹ sống yên ổn một chút, an toàn là trên hết có biết không?” mẹ Tiêu lại dặn dò con dâu một lần nữa.

“Biết rồi ạ.”

Mãi cho đến lúc lên máy bay, mẹ Tiêu không nhịn được liên tục quay đầu lại.

Dì Hai Giang cảm thán, “Cháu nhìn cháu đi, nhóc con không thể để mẹ chồng cháu yên tâm.”

“Mẹ chồng cháu rõ ràng là lư luyến bốn đứa nhóc này, đâu phải là cháu làm cho người ta không yên tâm.” Diệp Vũ khinh thường.

“Được rồi, chúng ta cũng về thôi.”

Diệp Vũ gật đầu, vừa nghĩ tới trở về thì phải đến đại viện, cô thật sự cảm thấy không muốn trở về, nhưng thật không thực tế chú nào.

Hai người về chung cư Diệp Vũ thu dọn đồ đạc, lúc xuống lầu Diệp Vũ tinh mắt nhìn thấy có hai chiếc xe biển số quân đội đang đậu bên dưới.

“Chị, em đến đón chị về.” Cửa xe vừa mở ra, một quan quân trẻ tuổi xuống xe, đi nhanh tới.

Diệp Vũ trợn mắt.

Dì Hai Giang cũng trợn mắt, rõ ràng không phải là con cháu hai nhà Diệp, Giang bọn họ, cũng gọi chị lung tung?

Nhân lúc Diệp Vũ trợn mắt không để ý, Nhị đại nào đó nhanh tay nhanh chân ôm lấy đứa bé trong tay bảo mẫu vào ngực.

“Chị, cháu ngoại em thật xinh đẹp.”

Khóe miệng Diệp Vũ co rút, rất kiềm chế nói cho cậu ta biết, “Đó là San Nhiên nhà chúng tôi, là một cô bé.” Con bé là cháu gái ngoại duy nhất.

“Tiểu Vũ, đây là người nhà chúng ta sao?” Dì Hai Giang có chút mơ hồ.

Diệp Vũ khẳng định vô cùng chắc chắn, “Dì Hai, người này khẳng định không phải là người nhà chúng ta, đây tuyệt đối là giả.”

“Đừng mà chị, không phải hôm đó em đã nói là kết nghĩa rồi sao? Ba em cũng đã đồng ý. Hôm nay em biết chị dẫn cháu ngoại về đại viện, cho nên mới chủ động xin đến đón.”

“Mau dừng lại, tôi muốn về đại viện không phải là giả, nhưng là tôi muốn về đại viện X, không phải đại viện Y nhà cậu, bản chất rất khác nhau.”

“Dù sao cũng là đại viện, có gì khác nhau, vừa đúng chị cũng có thể thay đổi môi trường sinh sống, thể nghiệm giữa quân đội với quân đội cũng có điểm khác nhau.”

“Nói nhảm, nhanh đặt con nhóc nhà tôi xuống, có phải cậu muốn ép buộc làm con tin không?”

“Cũng không thể chửi bới con em quân đội nhân dân như vậy, chị là quân tẩu, chị phải làm một tấm gương tốt.”

“Cậu cứ đặt con nhóc nhà tôi xuống đã, tôi sẽ làm một tấm gương tốt.”

“Chị, đi đi, trong nhà cũng thu dọn xong rồi, chị không qua cũng không nể mặt lắm.”

“Tôi chưa từng nhìn thấy người nào tranh thủ nhận người nhà như cậu.”

“Chị, chị yêu, chúng ta lên xe đi được không, em sẽ lập được công.”

“Chị Diệp muốn trở về đại viện X.” Tiểu Trương thật sự nhịn không nổi lên tiếng, vẫn còn có người tới đòi cướp người giữa đường như vậy sao? Đúng là chuyện lạ hiếm gặp.

“Cậu về nói với ông Tiếu, nói tôi và chị Diệp về nhà mẹ ở đại viện Y, một tháng nữa sẽ về.”

Tiểu Trương xuất hiện vạch đen đầy mặt, hóa ra, đây thật sự là đánh cướp!

Thủ trưởng, ngài sẽ không làm thất vọng những người mặc quân phục đúng không? Ngài cũng là người của đại viện, cùng một hệ thống, có phải cướp người sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh đại viện không?

“Nhanh giúp chị tôi bế mấy đứa nhỏ.” Nhị đại nào đó nghiêng đầu gọi.

Cửa xe mở ra, còn có ba người nữa xuống xe.

Tiểu Trương im lặng nhìn trời.

Được rồi, cấp hàm thấp nhất cũng là Trung úy, còn có một Thiếu tá ở trong, dựa vào tình hình lực lượng này, cậu chỉ có thể về báo tin, lực lượng giữa địch và ta có khoảng cách quá xa.

Dì Hai Giang cũng chỉ có thể lắc đầu.

Diệp Vũ có chút bối rối, “Dì Hai, đánh quân nhân đang thực hiện nghĩa vụ quân sự có sao không?”

Dì Hai Giang đánh cho cô một cái, “Dựa vào cái gì, con trai con gái cháu còn đang trên tay người ta đấy.”

“Cháu vẫn rất tin tưởng đối với con em quân đội, cháu cảm thấy hoàn toàn không cần phải lo lắng với vấn đề an toàn của con tin, vấn đề trước mắt là, hậu quả của việc đánh một quân nhân đang thực hiện nghĩa vụ quân sự mới là vấn đề cần lo lắng!”

Tiểu Trương nhỏ giọng nói: “Cũng không phải là đánh qua một lần, không ít lần đâu.” Cả cảnh vệ lẫn quan quân đại viện chúng ta, ngài cũng đã từng đánh rồi.

“Nói nhảm, trước đây là vì rèn luyện, khái niệm hoàn toàn khác với đánh nhau.”

“Như thế cũng là đánh nhau có được không…” rèn luyện đúng là khóc ròng mà.

“Chị, đi thôi, mọi người trong nhà đều đang chờ chị đấy.”

Dì Hai Giang giao đứa bé mình đang bế cho Thiếu tá kia, vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, có người đón cháu, dì sẽ về bệnh viện, tiểu bạch hoa kia vẫn đang còn ở khoa chỉnh hình, nhân lúc dì còn ở thành phố XX, thời gian này phải điều trị cho cô ta thật tốt.”

Tiểu Trương khẽ run rẩy trong lòng, dì Hai chắc chắn còn độc ác hơn cả chị Diệp, có đúng không?

Diệp Vũ không nhịn được lo lắng thay cho người xưa, tự đáy lòng thành khẩn nói: “Dì Hai, bệnh viện là nơi nhiều người ra vào, tốt xấu gì dì cũng phải kiềm chế một chút.”

“Dì Hai cháu là Trung y, trung y có hiểu không?”

“…” Căn bản ngài là bác sĩ ma quái có được hay không…

Gì Hai Giang nói xong, đàng hoàng lái chiếc Audi A6 của cháu gái về bệnh viện.

Diệp Vũ cảm thấy khó xử, không thể làm gì khác là nói với tiểu Trương, “Tiểu Trương, cậu lái xe về đại viện đi.” Đoán chừng trong một thời gian dài cô sẽ không được ngồi xe về đại viện đâu.

“Chị Diệp, em biết rồi, vậy em về trước.”

“Về thôi.” Hôm nay dù có nói gì cũng phải theo người đến đại viện Y, choáng, cô không biết bọn họ, đột nhiên trở thành người nhà là sao?

Thói quan liêu* hại chết người…! (*quan liêu: Quan liêu là một tổ chức lớn mà sử dụng một hệ thống quản trị hành chính đặc biệt. Hệ thống này được đặc trưng bởi một tầng bậc quyền lực, một sự phân công nhiệm vụ, các quy định nghiêm ngặt về hoạt động và báo cáo thành văn bản các hoạt động đã được thực hiện.)

Hai chiếc xe biển quân đội chạy thẳng đến đại viện Y thành phố X, mãi cho đến khi đến ngã ba bên trong mới dừng lại, đường phía sau không thể lái xe, trạm gác cũng vô cùng nghiêm khắc.

Diệp Vũ có chút hiểu, chỉ sợ nơi này còn có lai lịch cao hơn Tiếu gia gia, sợ rằng cấp bậc cũng cao hơn, không thể xem như cô đang với cao chứ?

Bảo mẫu tháng cữ cái gì, là không thể tới, trụ sở quân đội này chính là nơi không phải ai cũng có thể vào, canh gác ở khu vực cấp bậc cao còn nghiêm ngặt hơn.

Diệp Vũ bình tĩnh lại, từng bước bước ra thực tế.

“Đã tới, ai ôi, nhìn cục cưng này xinh đẹp không, đôi mắt to tròn đen láy, vừa nhìn đã biết là thông minh.”

Mới vừa cửa chính đã có một bà lão tóc muối tiêu vẻ mặt hiền hậu đang đi tới từ phía đối diện, sau đó vừa nói vừa ôm lấy San Nhiên trong tay Nhị đại, cười đến mức nếp nhăn hiện rõ đầy mặt.

“Nhanh đi vào đi, xe nôi của em bé cũng được đưa tới rồi.”

Diệp Vũ thoải mái ôm con đi theo, bất đắc dĩ bị nội thương?

Năm đó, Tiếu gia gia đột nhiên xuất hiện trước mặt cô đã khiến cô khóc không ra nước mắt, hôm nay, thấy một ông lão trong miệng Nhị đại nào đó thì Diệp Vũ quả thật nước mắt tuôn rơi….

Cuộc sống dù có đặc biệt đến mấy cũng đừng khiến người ta hân hoan vui mừng như vậy, nhất định phải đưa một Trung tá, một Nhị đại đá lên võ đài cuộc đời cô, đau thương khôn cùng!

Thực ra cô vẫn không thể nào quen thuộc với quân nhân, cho đến khi cô đến ở trong đại viện.

Bị lây nhiễm từ trong đại viện, cô không biết từ lúc nào mình đã trở nên quen thuộc với quân nhân, cho nên thật sự cô đau thương khôn cùng!

Bây giờ Diệp Vũ vẫn luôn hy vọng mình không hề quen thuộc với quân nhân….

Cuộc sống đặc biệt sẽ đặc biệt hơn nếu con người không có con đường lui sau này, bạn nói xem có buồn không?

“Cháu chào ông Từ, bà Từ.” Diệp Vũ cố gắng để bản thân bình tĩnh, tiếp tục trưng khuôn mặt tươi cười nhìn hai người trên ghế salon, “Bác Từ, dì Từ.”

“Đừng căng thẳng, tiểu Lãng nói con và nó đã kết nghĩa, gọi ba nuôi mẹ nuôi là được.”

Diệp Vũ lập tức không thể tin nhìn Nhị đại nào đó, choáng nha, chị là do cậu hãm hại.

“Ba nuôi, mẹ nuôi, ông Can, bà Can.” Cô rất biết nghe lời.

Lão thủ trưởng khoát tay ngăn lại, “Gọi là ông nội bà nội là được, bỏ mấy chữ trước đi, ông Can nghe không thân mật.”

Trong lòng Diệp Vũ khẽ lên tiếng: may mà ông nội bà nội cô đều đã qua đời, nếu không, không thể tranh phần như vậy, hai người già này rất biết làm khổ người khác.

“Ông nội bà nội.” Kẻ biết thời thế là trang tuấn kiệt, phải tin tưởng vào trí thông minh của người già.

“Sau này nơi đây là nhà cháu, không cần phải ngại, ông đã sớm biết cháu rồi.”

Cái gì?

Lão thủ trưởng dứt khoát cầm một tấm ảnh lên vừa tán gẫu vừa trêu chọc nói: “Năm cháu mười tám tuổi bắt đầu lọt vào tầm mắt quân đội. Sự kiện Tây Tạng năm năm trước đã khiến hồ sơ của cháu được liệt vào hồ sơ cơ mật, có lẽ cháu không biết.”

Chị biết thì có quỷ, quả nhiên vẫn bị ghi vào hồ sơ mật, năm đó cô đã chạy trốn rất nhanh...

Chẳng qua, quốc gia luôn có cách để điều tra một người, huống chi còn dính dáng đến phần tử vũ trang, nhất định là phải điều tra rõ, là do cô suy nghĩ quá đơn giản. Nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy vẫn không có ai nhắc tới chuyện này, cô còn cho rằng mọi chuyện đã lắng xuống êm đẹp.

Giả tạo cảnh thái bình như thế, quốc gia chính là cao thủ trong cao thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.