Ông lão cứ nhắc đến nhà họ Lăng ngày trước khiến Lăng Duy Trạch trong mắt thoáng qua một tia tối tăm, anh khẽ chớp mắt rồi ngẩng đầu nói: “Ông à, nhà họ Lăng đã là dĩ vãng, hiện tại nhà họ Lăng chỉ có mẹ cháu và cháu, tương lai còn có thêm cô ấy.”
Mặc dù không hiểu bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng nhìn thái độ trịnh trọng của Lăng Duy Trạch cũng khiến từng tế bào trên người cô khẩn trương theo. Mà lời nói của anh ta cũng rất đỗi bình thường, hiện tại nhà họ Lăng chỉ có con và mẹ con, tương lai còn có thêm cô ấy. Trong phút chốc, Tô Tiểu Đại chợt hình thành một loại ảo giác, giống như là bọn họ đã thương mến nhau từ lâu, sẽ phải dắt tay nhau sống đến trọn đời vậy. Ặc, không đúng, bọn họ rõ ràng là người yêu hờ, có lẽ trước mặt ông lão này anh ta cũng đang diễn trò thôi.
Trông thấy đôi mắt kiên định của Lăng Duy Trạch, Đào Tử Hồng bất đắc dĩ thở dài, sau hồi lâu ông lão mới phất phất tay: “Thôi thôi, cháu vui vẻ là được rồi. Con bé Tô, đi lên trước cho ông xem nào.”
Con bé Tô? Là gọi cô sao, Tô Tiểu Đại nghi ngờ nhìn Lăng Duy Trạch, anh ta gật đầu một cái, bàn tay khẽ đẩy cô tiến lên. Cô thấp thỏm đi đến trước mặt ông lão, chỉ thấy ông lão cau mày nhìn cô, cuối cùng lại thở dài một cái: “Ai, vẫn không đủ tư cách làm người của nhà họ Lăng, chỉ là tính nết thì lương thiện.”
Nghe lời đánh giá của Đào Tử Hồng, Tô Tiểu Đại cảm thấy có chút mù mịt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? Một già một trẻ rơi vào trạng thái trầm ngâm, không ai cho cô một lý do cả. Lát sau, ông lão bèn mở miệng: “A Trạch, hi vọng sự lựa chọn của con là đúng.”
Lăng Duy Trạch cười khẽ: “Ông nội, cháu không mắc một mỗi những hai lần.” Cuộc đời mình, anh chỉ cho phép được một lần thất bại.
Thần sắc trong đôi mắt anh khiến ông lão cảm thấy vui mừng. Tuy nhà họ Lăng Sụp đổ, nhưng đời sau của dòng họ thì không bị suy sụp theo, Lăng Phong, ông ở trên trời cũng có thể yên tâm rồi. Nghĩ đến ông bạn già đã mất, tâm trạng Đào Tử Hồng có chút nặng nề, ông lại phất tay: “Tốt lắm, các cháu đi đi.”
Lăng Duy Trạch và Tô Tiểu Đại lại kính cẩn cúi đầu: “Vâng.”
Cả hai còn chưa đi tới cửa thì giọng nói ông lão vang lên: “A Trạch, người kia cháu định xử trí thế nào?” Bất kỳ ai dám phản bội nhà họ Lăng thì sẽ phải trả cái giá thật lớn, mặc dù người kia có quan hệ với Lăng Duy Trạch nhưng cũng không thể cho qua, huống chi hiện tại Lăng Duy Trạch là do một tay nhà họ Lăng nuôi lớn.
Anh đứng ở cửa, đưa lưng về phía ông lão, cũng không xoay người lại nhưng âm thanh của anh thì vô cùng kiên định: “Thưa ông, không ai có thể chà đạp nhà họ Lăng. Ông ta thiếu cháu bao nhiêu, cháu sẽ đòi lại gấp đôi.”
Ừ, nhà họ Lăng sụp đổ, tuy nhiên không đồng nghĩ với việc anh cũng sụp đổ theo. Nhà họ Lăng mãi mãi kiêu ngạo như vậy. Sau Tết ở nước ngoài, anh bị tai nạn giao thông, ông ngoại qua đời, anh cũng gắng gượng một mình chống chọi. Và giờ thì không còn cái gì đủ sức đánh ngã anh nữa, mà anh tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta – kẻ đã đẩy nhà họ Lăng xuống vực thẳm.
Ông lão mỉm cười, quản gia mở cửa, Lăng Duy Trạch và cô cùng nhau rời khỏi căn phòng. Cuối cùng cũng được ra ngoài, Tô Tiểu Đại thở phào nhẹ nhõm, ôi, căng thẳng chết mất! Chỉ là chuyện này là như thế nào nhỉ, cô quả thật rất tò mò.
“Duy Trạch, tôi không hiểu xảy ra cái gì, đó là ông nội anh hả? Còn nữa, nhà họ Lăng ngày trước là gì thế?”
Nghe hai người bọn họ trò chuyện cô chẳng hiểu mô tê gì, giống như ân oán của nhà giàu, phức tạp quá đi. Lăng Duy Trạch liếc nhìn cô một cái: “Đó là ông nội Đào Dục, có thể xem như ông nội anh.”
Ông ngoại anh cùng Đào Tử Hồng có quan hệ thân thiết, sau khi nhà họ Lăng sụp đổ, đối với anh, nhà họ Đào cũng có công gầy dựng lại nên ông nội Đào Dục anh sẽ xem như là ông của anh. Mặc dù không rõ cho lắm, nhưng đại khái cô biết hai nhà có quan hệ tốt vì thế Lăng Duy Trạch mới gọi ông lão kia là ông: “Nhà họ Lăng là sao nhỉ?”
Hôm nay cứ không ngừng bị nhắc tới vấn đề nhạy cảm này khiến Lăng Duy Trạch muốn nổi cáu: “Sau này anh nói em nghe.” Nhà họ Lăng không phải một sớm một chiều mà nói cho xong được, khi có dịp anh sẽ giải thích tường tận với cô.
“Ừ.” Cũng may Tô Tiểu Đại không phải là loại người thích hỏi han nhiều, anh ta nói cái gì thì chính là cái đó thôi.
Thấy hai người bọn họ xuống lầu, Đào Dục và Dương nữ vương liền đến gần bọn họ, nhìn Dương nữ vương đầy ngạc nhiên, Tô Tiểu Đại chợt đâm ra nghi hoặc sao chị lại ngó chòng chọc mình như thế chứ?
Dương Trừng Trừng giống như kính sợ với Lăng Duy Trạch: “Ngài Lăng, tôi có thể đưa con bé này đi ăn gì một tí không?”
Anh gật đầu, ăn lót dạ cũng tốt, cô đi theo chị ta thì anh cũng yên tâm. Thấy anh đồng ý, Tô Tiểu Đại liền được chị kéo ra sảnh nhỏ ở ngoài trời, trên đường đi cô còn nghe rất nhiều lời bàn tán.
“Này này, hôm nay có Thiếu Đông của nhà họ Lăng ngày trước đến đấy.”
“Nhà họ Lăng ngày trước? Anh ta đúng là họ Lăng, nhưng chẳng phải nhà họ Lăng đã tan rã sao? Hơn nữa những người ấy không dễ dàng lộ diện đâu.”
“Thôi đi, tan rã là tan rã mà!”
Cô nghe nửa rõ nửa không, rốt cuộc chẳng biết bọn họ đang nói gì bởi vì Dương Trừng Trừng đã lôi cô một mạch khỏi đấy. Đứng trước sảnh nhỏ vắng lặng, Tô Tiểu Đại quệt miệng hỏi: “Gì thế? Thức ăn ở đâu?”
Dương nữ vương tức muốn hộc máu, vừa mở mồm ra là chỉ biết ăn ăn ăn, cái cảm giác bất lực sắt không rèn được thành thép trong lòng chị chợt dâng trào. Chị cốc đầu Tô tiểu Đại một cái đau điếng: “Ăn, chỉ biết ăn, lúc nào rồi mà ăn hả?”
Tô Tiểu Đại nhăn nhó sờ trán: “Đau quá, có chuyện gì vậy?”
Điều này đối với Tô Tiểu Đại mà nói, Dương Trừng Trừng cũng rơi vào bất đắc dĩ. Chị không muốn trách cô, ngay cả chị gia đình danh giá cũng chỉ mới nghe qua nhà họ Lăng trước giờ rất bí ẩn, huống chi là một kẻ ngu si đần độn ở Giang Nam xa tít mù khơi như Tô Tiểu Đại. Kéo cô ngồi xuống ghế sofa, lúc này chị mới hỏi: “Tiểu Đại, cậu rốt cuộc có biết Lăng Duy Trạch là ai không?”
Tô Tiểu Đại ngốc nghếch trả lời: “Còn là ai chứ, anh ta chính là người sáng lập ra công ty!”
Dương Trừng Trừng vỗ trán, chị không biết nên tức giận vì sự ngu ngốc của cô hay nên hận cô thấu xương, sao cô lại may mắn thế không biết? Người của nhà họ Lăng lại xem trọng cô? Điều này khó mà tưởng tượng được.
“Vậy cậu có biết nhà họ Lăng trước kia không?”
Tô Tiểu Đại lắc đầu, hôm nay đã là lần thứ mười mấy nhắc đến cái cụm từ này rồi, nhưng nhà họ Lăng ngày trước là gì nhỉ?
Không biết? Lăng Duy Trạch chẳng nói cho Tô Tiểu Đại biết ư? Nhưng vì hạnh phúc của con bé ngốc, chị muốn nói rõ về thân phận của Lăng Duy Trạch để con bé còn biết phải quyết định thế nào.
Nhà họ Lăng ở thành phố C từng là thần thoại, lúc Dương Trừng Trừng chưa được sinh ra thì gia tộc bí ẩn đó đã tồn tại rồi. Không nói khoa trương chút nào, bọn họ ở thành phố C giống như thánh thần vật, trong tay nắm các kinh tế huyết mạch, thậm chí còn ảnh hưởng cả nước và ngoài nước. Phàm là người ở thành phố C, nếu có danh tiếng mặt mũi thì sẽ không ai không biết đến nhà họ Lăng. Phàm là người ở thành phố C, nếu muốn làm gì mà không được sự đồng ý của nhà họ Lăng thì ngàn lần không được. Bạn có thể đối đầu với bất kỳ ai, nhưng khó mà đối đầu với nhà họ Lăng. Ít nhất bọn họ có thể khiến cho bạn rơi vào con đường cùng ở thành phố C này.
Nhưng những người trong gia tộc này khá bí ẩn và kín tiếng, họ không giao thiệp với cánh nhà báo, giới truyền thông, cũng không tham gia bất kỳ bữa tiệc hội hè nào, cứ như thế tất cả mọi người chỉ biết đó là người của nhà họ Lăng nhưng lại chưa từng thấy mặt qua. Bọn họ ngày càng bí ẩn, và bắt đầu từ lúc nào mà gia tộc bọn họ trở thành một loại dấu hiệu tinh thần, không ai mà không ngẩng đầu nhìn bọn họ. Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là ba năm trước, nhà họ Lăng bí ẩn rốt cuộc cũng lộ diện, nhưng lần này lộ diện cũng chính là sự đổ nát.
Nắm bắt thời cơ, cảnh sát dùng việc bắt các loại tội phạm kinh tế mà dẫn người đến nhà họ Lăng, đó cũng là lần đầu tiên Dương Trừng Trừng thấy được gia chủ của nhà họ Lăng ấy – một ông lão bình thường nhưng đầy kiêu ngạo và quyền quý. Việc nhà họ Lăng sụp đổ ở thành phố C thậm chí còn làm kinh động cả nước ngoài, thành phố C lại một lần nữa xào xáo và mãi đến năm nay mới bắt đầu ổn định lại.
Tuy nhà họ Lăng tan rã nhưng cái bóng nó để lại ở thành phố C vẫn quá lớn, đối với người khác không thể phai mờ. Cho nên nhắc tới nhà họ Lăng, không ai vì nó đã biến mất mà dám xem thường. Nhưng điều khiến Dương Trừng Trừng không nghĩ đến. Lăng Duy Trạch lại là người của nhà họ Lăng, hơn nữa còn là Thiếu Đông – chức vị từng đứng ở đỉnh cao nhất của đàn ông.
“Cậu bảo là, Lăng Duy Trạch nhà còn giàu hơn cậu?” Ôi, Dương nữ vương vốn đã có tiền, vậy mà anh ta có thể khiến cho chị ngả mũ thì đúng là không phải dạng vừa đâu.
Dương Trừng Trừng nhếch môi cười nhạo một tiếng: “Nhà mình thì tính là gì, so với nhà họ Lăng thì như rồng với tôm ấy.” Chỉ tiếc là nhà họ Lăng không còn tồn tại nữa.
Khi nghe xong, Tô Tiểu Đại cũng chẳng có cảm tưởng gì, bởi vì tiền tài đối với cô không ý nghĩa lắm, đủ ăn đủ mặc là tốt rồi. Cô mặc kệ thân thế của Lăng Duy Trạch cao quý xa hoa ra sao, trong mắt cô anh ta luôn là gã đàn ông nguy hiểm, độc mồm thường bắt nạt cô.
Cho nên mới nói, là kẻ ngốc cũng có phước của kẻ ngốc.
“À nói thế thì hiện tại anh ta là một hoàng tử sa cơ nhỉ?”
Dương Trừng Trừng suy tư một lát: “Làm gì có, tập đoàn L&S giờ cũng quy mô lắm đấy, vươn cả trong nước lẫn thị trường ở Mỹ.” So với sự phồn thịnh của nhà họ Lăng ngày trước thì đúng là thua sút nhiều, nhưng chỉ là người của nhà họ Lăng luôn kiêu ngạo và bản lĩnh, dù mất đi nó thì anh ta cũng rơi vào vực thẳm, ngược lại còn dùng ba năm đầy biến cố ấy làm lại từ đầu. Giờ thì tài chính của anh hoàn toàn độc lập, chuyện này thực sự khiến Dương Trừng Trừng nể phục không thôi.
Nhìn cô bạn mình tràn đầy sùng bái, Tô Tiểu Đại vẫn không có cảm giác lắm. Ừ, thì ra Lăng Duy Trạch bản lĩnh đầy người, hoàng tử sa cơ còn có thể bắt đầu từ đống đổ nát thì rõ là đáng gờm nhỉ. Từ xa hướng về phía anh, cô chợt nghĩ một điều, kẻ từng đứng trên đỉnh cao của danh vọng như anh ta, quyền uy và ngạo mạn, nay một lần ngã xuống có phải là rất đau hay không?