Phúc Hắc Không Phải Tội

Chương 47



Thấm thoát, bọn họ vui chơi cũng hơn mười ngày.

Hiện tại, chỉ một mình Tô Tiểu Đại đang nằm trên ghế dài ở đảo Thái Dương mà phơi nắng, lắng nghe sóng biển vỗ vào bờ, thỏa mãn ngắm nhìn cảnh đẹp, vô cùng đắc ý. Còn vì sao cô nằm một mình thì do người chồng yêu dấu đã lặn xuống nước rồi, cô không học qua khóa bổ túc môn lặn cho nên không thể đi theo, chỉ biết nằm phơi nắng chờ chồng mình đội rong biển ngoi lên mà thôi. =))

Đang mơ màng nhắm mắt, đột nhiên Tô Tiểu Đại phát hiện có người che mất ánh mặt trời, vậy là lồm cồm mở mắt mới thấy một gã đàn ông xa lạ đang cầm bó hoa tươi hướng về phía cô. Tô Tiểu Đại sợ hết hồn, cô vội vàng ngồi dậy, lịch sự đưa tay, thử dùng tiếng Trung vắn tắt chào hỏi.

“Xin chào!”

Lạc Vũ Minh quan sát cô gái mặt ngô ngố kia, hoàn toàn trái ngược với đại đa số mỹ nữ đang phơi thây trên cát. Cô nàng này không mặc bikini gợi cảm, hơn nữa còn khoác thêm áo sơ mi dài vào. Đương nhiên, ờ, thân thể khô quắc của cô ta kiểu gì mặc bikini cũng chẳng lọt, nhan sắc bình thường, trừ đôi mắt linh động, to tròn ra, cả người chẳng còn điểm gì để tán dương hết. Chậc, hắn ta thầm nghĩ, Lăng Duy Trạch, mày bị đả kích quá lớn nên khẩu vị cũng xuống cấp như vậy rồi hả?

Hắn ta lịch lãm cúi người, cười mỉm: “Hân hạnh được làm quen, người đẹp!”

Nghe hắn nói được tiếng Trung, Tô Tiểu Đại thở phào nhẹ nhõm. May mắn không phải người nước ngoài, bởi cô có biết nói tiếng Anh đâu!

Cô cười gật đầu: “Chào anh.” Đây là người không thể đến gần trong truyền thuyết ư? Hắn ta chói lóa quá! Xem xét thì cũng không phải vì dáng dấp của cô mà muốn tán tỉnh, chắc là chỉ qua đây hỏi đường thôi nhỉ?

Lạc Vũ Minh ngược lại tỏ ra quen thân, ngồi vào ghế bên cạnh (vốn dĩ của Lăng Duy Trạch), tiếp tục câu chuyện: “Người đẹp, anh tên là Lạc Vũ Minh, không biết anh có vinh dự được biết tên em không?”

Nếu như cô chính là vợ của Lăng Duy Trạch, tất nhiên thông tin về cô hắn nắm rõ mười mươi, chỉ là muốn giả vờ hay không giả vờ thôi.

“À… tôi tên Tô Tiểu Đại.”

Thế đấy, thất vọng, hắn còn tưởng cô ta sẽ đẹp tựa tiên trên trời, không ngờ mặt mũi bình thường, thùy mị đoan trang càng không, chẳng qua… Lăng Duy Trạch cũng dở hơi như vậy.

Lạc Vũ Minh kéo lấy tay cô, đặt một nu hôn theo cách chào hỏi của người ngoại quốc: “Người đẹp, anh có thể mời em một ly không?”

Tô Tiểu Đại như bị sét đánh, giật vội tay về giấu sau lưng: “Xin lỗi, tôi không tiện lắm, tôi phải đi đây…”

Nếu mà để Lăng Duy Trạch biết được cô dám cùng người đàn ông khác uống rượu, anh còn không đem cô băm vằm rồi đổ xuống biển Maldives mới lạ đó. Phải biết anh hiện tại dịu dàng, cưng chiều, nhưng đừng quên bản tính khó dời. Cô không muốn chọc giận anh, huống chi thân là gái có chồng, còn uống iếc cái gì, mà đối tượng lại là người xa lạ nữa chứ!

Đoán trước cô sẽ từ chối, hắn giả vờ tiếc nuối cười cười, sau đó dâng cho cô đóa hồng đỏ thắm: “30 hoa, tặng em.”

Chưa đợi cô phản ứng, Lạc Vũ Minh đã phất tay rời đi, còn nói lời tạm biệt.

Chuyện này… là cái khỉ gì vậy? Cô ngu người hẳn, cầm bó hoa mà nghĩ ngợi, rốt cuộc đặt nó sang một bên, tiếp tục tắm nắng.

Đến khi Lăng Duy Trạch trở lại thì đã thấy cảnh tượng sửng sốt, cô dâu vẫn là cô dâu, cái ghế vẫn là cái ghế, chỉ là bó hoa chướng mắt này ở đâu ra? Trực giác của giống đực bảo vệ lãnh thổ khiến anh lập tức ngửi được mùi ‘không-tầm-thường’.

Anh véo nhẹ sống mũi cô: “Anh về rồi đây.”

Đang lim dim thấy anh quay lại, cô bèn đưa tay ôm lấy anh: “Vậy hả? Đáy biển đẹp lắm đúng không?”

Lăng Duy Trạch đặt máy ảnh sang bàn nhỏ, rồi ôm chặt cô, mình ngồi ghế tựa, còn cô tựa vào lòng anh: “Tối sẽ cho em xem ảnh.” Ngụ ý, có chuyện quan trọng cần giải quyết gấp.

“Cái quỷ này đào đâu ra đấy?” Vừa hỏi vừa chỉ bó hoa.

“Ặc, em cũng chẳng biết, có một người nam đưa cho em.”

Quả nhiên, đàn ông! Lăng Duy Trạch cau mày: “Anh mới đi một tí mà em ‘thành tinh’ rồi hả?”

Tô Tiểu Đại nổi đóa, em thành tinh cái gì??? So với anh, cả ngày được bao nhiêu phụ nữ vây quanh, từ gái ta đến gái Tây, cô còn chưa tính sổ anh mà giờ anh dám…

“Hừ, anh kỳ quá, em không có hứng thú với anh ta!”

“Thật?”

Tô Tiểu Đại buồn bực gật đầu: “Thật, anh ta mời em uống rượu, em còn chẳng đi nữa kìa. Em nói em có chồng rồi.”

Biểu hiện của cô khiến Lăng Duy Trạch rất hài lòng, anh quyết định không truy cứu vợ mình nữa, chỉ là có kẻ dám tơ tưởng vợ anh? Thật quái dị chết được! Anh véo hông cô: “Xấu như em mà cũng có kẻ coi trọng, mắt nhìn người tệ y hệt anh!”

Đấy, lại bị chồng công kích, bắt nạt. Tô Tiểu Đại xù lông, bấm móng tay vào người anh: “Mắt em cũng tệ lắm, lấy ai không lấy lại đi lấy anh làm chồng!”

Cứ như vậy bọn họ cãi cọ cho đến lúc bay về Trung Quốc.

Trở lại công ty, cô còn vui vẻ tặng quà lưu niệm mang từ đảo Maldives cho đồng nghiệp Nguyệt – nhân vật đã từng xuất hiện ở mấy chương trước (nhưng lâu quá chắc quên rồi nhỉ?)

Nàng ta rất hí hửng nhận lấy, còn luôn miệng khen lấy chồng giàu thật sung sướng làm sao.

Thẳng cho đến trưa, Tô Tiểu Đại nhận được 30 đóa hồng do người chuyển phát đem đến, bưu thiếp viết khá ngắn gọn: “30 đóa hồng dành tặng em, người đẹp họ Tô.”

Không có ký tên.

Điều này khiến Tô Tiểu Đại kinh hãi. Gã đàn ông đẹp mã ở Maldives còn biết cả nơi làm việc của cô? Trời ạ!

Mà Nguyệt thì đứng một bên luôn mồm liếng thoắng: “Vợ chồng các cậu lãng mạn thế là cùng, đã kết hôn mà còn tặng hoa, một, hai ba, cả 30 hoa, có biết nghĩa là gì không?”

“Là gì?” Tô Tiểu Đại ngu ngơ hỏi.

“Đón nhận tình yêu của anh đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.