Đêm khuya, một mình Tô Vãn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn xung quanh bể bơi dưới lầu đến phát ngốc.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương nằm trên tay.
Đương nhiên cô không phải thật tình muốn gả cho Cố Dĩ Trạch.
Tuy rằng ngoài miệng đã đồng ý chuyện kết hôn nhưng thật ra cũng chỉ muốn kéo dài thời gian thôi, đợi đến khi tìm được cách giải cứu khó khăn của công ty, cô phải nghĩ cách thoát thân ngay lập tức.
Ở trên đời này, dù là Diệp Dục Sâm hay Cố Dĩ Trạch cũng không phải là chồng của cô.
Bên kia, lúc này Tần Thư đang vội vàng báo cáo sự việc mình điều tra được cho thiếu gia nhà mình.
"Hôm nay sau khi tiểu thư Tô rời khỏi không hề trở về khách sạn, mà là... đi thẳng đến chung cư của Cố Dĩ Trạch, tới bây giờ còn chưa rời khỏi đó."
Vốn dĩ hắn định nói thẳng ra là tối nay Tô Vãn chắc sẽ ngủ lại ở chỗ đó luôn nhưng mà nhìn vẻ mặt đại thiếu gia như muốn ăn thịt người, nên cố gắng nói sao cho uyển chuyển chút.
"Mặt khác, bên này tôi còn tra được gần đây Cố Dĩ Trạch chèn ép công ty Tô Kiến Nam, hiện giờ tài chính lưu động đã mất, Tô gia đang trong tình thế loạn trong giặc ngoài, nếu mà không kiếm được vốn bù vào thì có khả năng sẽ phá sản. Khi đó tiểu thư Tô tới tìm ngài, có lẽ là vì chuyện này."
Rắc!
Cây bút bị Diệp Dục Sâm nắm trong tay đột nhiên bị bẻ thành hai khúc, phát ra một tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Những lời này của Tần Thư, nói dễ hiểu hơn là Tô Vãn đến nhờ anh giúp không được nên có thể là đã chạy đến thỏa hiệp với Cố Dĩ Trạch.
Nói cách khác, lúc này chính anh đã đẩy cô về phía Cố Dĩ Trạch.
"Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, phải xách người về đây cho tôi." Anh ném cây bút bị gãy trong tay, ra lệnh.
Cô tìm người tra xét tình huống rõ ràng thì phát hiện có người ra tay trước Cố Dĩ Trạch, cung cấp vốn giúp Tô gia quay vòng.
Chắc chắn sẽ không có người nào vô duyên vô cớ mà chạy tới giúp việc này cả, hơn nữa ở cái nơi như thành phố A này, số người có thể chống lại Cố gia chỉ có thể đếm trên một bàn tay, mà số người có giao tình với cô lại càng ít hơn.
Diệp Dục Sâm!
Chỉ có mỗi anh ta thôi.
Nhưng mà, rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì chứ?
Tô Vãn không đoán được đáp án, cực kì muốn tìm anh hỏi một chút nhưng nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cuối cùng cô vẫn nhịn không hỏi.
Chỉ là vào lúc ban đêm, cô vẫn lén trở về biệt thự của Diệp Dục Sâm.
Lần này không vì cái gì cả, đơn giản là cô muốn nhân lúc nửa ăn trộm một trộm một chút, lấy lại chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng và một số đồ vật quan trọng thường dùng, tất cả đều lấy hết. Sau đó hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với tên kia, tốt nhất là đến chết cũng không mong gặp lại.
Nhưng mà, cô đợi lúc mọi người ngủ mới đến, cứ tưởng rằng chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện, nhưng cô vừa mới cử động thì đèn của thư phòng lầu hai không biết bị ai đó bật.
Biệt thự vốn dĩ tối đen như mực lại bỗng nhiên có ánh sáng khiến cho tên trộm Tô Vãn sợ hãi.
Cô đang định tìm một chỗ để trốn thì lại nghe đùng một tiếng vang trời.