Diệp Dục Sâm không hề có điểm thương tiếc thay cho cô, trái lại còn bỏ thêm đá xuống giếng, "Vừa rồi tôi nên kêu A Thư ra tay tàn nhẫn hơn, trực tiếp đánh gãy đôi chân này, tránh sau này nó lại chạy lung tung ra ngoài gây thêm nhiều phiền toái."
Tô Vãn cắn chặc môi, cúi đầu nhìn vết thương ở chân mà không hề rên rỉ lấy tiếng nào.
Nếu biết trước lần này trở về sẽ xảy ra chuyện thì cô nhất định chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không nhảy vào vũng nước đục như thế này.
Trong tình huống khi nảy, cô dường như gián tiếp tự tay lấy đi mạng sống nhỏ nhoi của mình.
Có lẽ nhìn thấy cái biểu cảm quá đáng thương trên mặt của cô nên Diệp Dục Sâm dùng lực ở tay nhẹ đi rồi buông chân cô ra: "Nói đi, làm sao cô vào được đây?"
"Lầu dưới có một cửa sổ... hai ngày trước, tôi không cẩn thận làm ổ khóa hư rồi..."
(chị ko cẩn thận thật không đấy ○.○~~~)
Cô về làm trộm chắc chắn sẽ không đi cửa chính, vả lại cửa chính có bảo vệ canh giữ, nếu từ đó muốn đi vào đảm bảo sẽ bị giữ lại và có lẽ sẽ không có vụ cô phá hỏng việc như thế này đâu.
Diệp Dục Sâm đen mặt và lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.
Hắn mấp máy môi không nói gì, nhưng nhìn mặt hắn như vầy thì Tô Vãn cũng đoán được là hắn rất muốn mắng mình.
Bản thân cô quả là rất hối hận, buổi tối hôm nay không phải cô tự nguyện nhưng bất đắc dĩ cô cần về trộm lại đồ của mình thôi, ai biết rằng có sát thủ trong nhà còn xảy ra việc náo loạn đến long trời đất lở như thế?
"Tại sao anh không nói với tôi..."
"Nói cho cô biết cái gì?" Diệp Dục Sâm hỏi lại.
Tô Vãn bị nghẹn lại, không biết nên đáp như thế nào.
Cũng phải thôi, người ta làm việc riêng trong nhà chính mình thì phải bảo mật nên không thể dễ dàng tiết lộ càng không có nghĩa vụ nhắc nhở cô về những nguy hiểm đó.
Cô mới chính là kẻ ngu, rõ ràng đã bị đuổi đi lại còn ngu mà quay lại tự chuốt lấy phiền toái, chuyện của hắn bị làm hỏng không nói còn kém chút xíu nữa đánh mất cái mạng nhỏ của mình chỉ vì sự lỗ mãng.
Cô rầu rĩ cuối thấp đầu, những ngón tay thì cố sức mà siết chặt lấy góc chăn và không rên rỉ lấy một tiếng nào.
Nhưng Diệp Dục Sâm sẽ không như vậy mà bỏ qua dễ dàng.
"Tối qua, cô qua đêm ở chỗ Cố Dĩ Trạch, đúng không?" Hắn hỏi cô với giọng nói lộ ra khí lạnh.
"Đúng."
"Nếu đã muốn ở chỗ đó thì lúc này đột nhiên quay lại đây để làm gì?"
"Lấy giấy chứng minh nhân dân."
"Lấy nó để làm gì?"
"Đi Cục Dân Chính đăng ký kết hôn."
Cách hỏi của hắn giống như đang thẩm vấn tội phạm, Tô Vãn một đường đáp theo, Diệp Dục Sâm liền trầm mặc khi nhắc tới việc kết hôn.
Ngay sau đó, hắn kéo ra ngăn kéo ở tủ đầu giường.
Tô Vãn tò mò tên gia hỏa này muốn làm gì, nháy mắt tiếp theo đã thấy hắn lôi một khẩu súng từ trong đó ra, nhắm vào vị trí trước ngực cô.
"Đem lời vừa nói lặp lại một lần nữa."
Tô Vãn: "..."
Người ta đang dí súng vào người cô, dù lòng có muốn nói ra thì có dám thuật lại lần nữa sao?
Cô đánh cược năm mươi xu, giờ mà nói lại hai từ kết hôn, đoán rằng ngay lập tức sẽ có một viên đạn xuyên qua tim của mình.
Đúng là... không nên đi theo thổ phỉ!
"Không có gì, xem như tôi chưa từng nói gì, dù sao cũng không đi nữa."
Cô thầm nghĩ muốn né tránh vấn đề này, nhưng mà, Diệp Dục Sâm đã chú ý tới ngón tay đeo nhẫn kim cương kia.
Thực ra hắn đã thấy nó rồi, chỉ là lúc đó Giang Uyển Hinh cố dí súng vào đầu cô, vì tính mạng quan trọng hơn nên hắn không rảnh quan tâm.
Giờ mọi việc điều ổn, hắn có đủ thời gian chậm rãi để tính sổ với cô.
Hắn cầm lấy tay cô giơ lên, cười lạnh một tiếng: "Nó rất đẹp, là do hắn đưa?"
Tô Vãn cuối đầu không nói, xem như không phủ nhận.
Ngay lập tức, sắc mặt Diệp Dục Sâm âm trầm tới nổi có thể vắt ra nước, lực nắm trên cây súng đột ngột được siết chặc hơn làm mu bàn tay nổi lên gân xanh.