Giang Uyển Hinh cứ nghĩ rằng mình đã che giấu thành công nhưng nào ngờ đây lại là cái bẫy của Diệp Dục Sâm bày cho cô ta, hết lần này đến lần khác giúp hắn đưa tin giả đến chủ nhân của mình.
Giống như ngày hôm nay, có lẽ một giây trước đó cô ta còn tự mãn vì phát hiện mới của mình, một giây sau cái mạng cũng chẳng còn.
Cô muốn nói rằng cô rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi, vô cùng muốn không có chút quan hệ nào với hắn cả.
Cô lo rằng một ngày nào đó cô sẽ rơi vào kết cục giống như Giang Uyển Hinh, sợ anh sẽ đối phó với cô như với Giang Uyển Hinh.
Bản lĩnh của Giang Uyển Hinh mạnh như vậy mà còn bị chơi đùa, quay tròn, cuối cùng chết không nhắm mắt, còn cô? Cũng chỉ là một món đồ chơi cỏn con trên tay hắn, kết cục của cô sẽ ra sao?
Cô thật sự không dám nghĩ đến.
"Có đôi khi, tôi thật sự muốn nhìn xem trái tim của anh làm bằng gì, đến cả người bên gối của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy thì còn có chuyện gì anh không làm được?" Cô khịt mũi cười, giọng điệu mang đầy sự trào phúng.
Diệp Dục Sâm nhìn cô, mở miệng: "Cô ta không phải người bên gối của tôi."
"Vậy thì ai?"
"Ai đang nằm trên giường của tôi thì chính là người đó." Đại thiếu Diệp chỉ ra.
"Ha ha..."
"Bé à, giường này của tôi, em là sinh vật nữ đầu tiên được nằm trên đây đấy." Diệp Dục Sâm xoa đầu cô: "Em không cần sợ tôi, tôi sẽ không bao giờ dùng những thủ đoạn đó đối phó với em đâu."
Nói đi phải nói lại, cô ở bên cạnh anh mới có một tháng mà cô đã đụng phải hai lần ám sát, hơn nữa còn là sát thủ chuyên nghiệp.