Nhưng so với mục đính của đối phương, cô càng quan tâm đến thái độ của tên gia hỏa này hơn: "Tôi thừa nhận rằng anh rất lợi hại, nhưng ngay cả một con hổ cũng có lúc ngủ quên, mỗi ngày cứ có người muốn đuổi giết, anh không sợ một ngày đó không cẩn thận bị giết chết một cách bất ngờ sao?
"Trước kia không sợ, hiện tại thì sợ." Diệp Dục Sâm thở dài nói.
"Hả?" Tô Vãn nghi ngờ nhíu mày: "Sao lại nói như thế?"
"Trước kia chỉ có mình anh, hiện tại có thêm cả em, anh sợ bọn họ bắt em để uy hiếp anh."
Hắn than nhẹ một tiếng, dủi tay đem cô ôm vào lòng: "Chỉ vừa mới nhìn thấy em bị Giang Uyển Hinh bắt, dọa anh sợ tới nổi mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra."
Lúc ấy hắn sợ Giang Uyển Hinh quá xúc động mà nổ súng rồi cô sẽ ngã xuống trong vũng máu trước mặt hắn.
Như vậy, hắn sẽ mất cô vĩnh viễn.....
"Ha... ha, thế nhưng tôi không nhìn thấy anh có chút nào là bộ dạng bị dọa sợ."
Cô mỉa mai cười lạnh.
Vừa rồi chính mình bị bắt cóc, cô chỉ thấy tên này bình tĩnh mà đứng nói chuyện cùng Giang Uyển Hinh, dùng hoa ngôn xảo ngữ* hấp dẫn lực chú ý của cô ta, sau đó, hắn liền lưu loát đem Giang Uyển Hinh xử lý.
*Lời nói hoa mỹ.
Bình tĩnh và lưu loát, đem kể thù đùa giỡn trong lòng bàn tay, không giống như là phản ứng của một người bị sợ hãi nên có.
Cô định nói tiếp, thì Diệp Dục Sâm mỉm cười điểm cái mũi nhỏ của cô một cái: "Nha đầu ngốc, nếu anh đem cảm xúc của chính mình viết lên mặt, thì anh đã người khác giết một vạn lần."
Tô vãn không còn gì để nói.
Cô không thể không thừa nhận rằng đó là sự thật.
Thế nhưng.... Đây không phải là câu trả lời mà cô muốn.
"Tôi nói anh ấy, anh không thể ngừng gây ra chuyện sao?" Cô lại thở dài. "Nếu lại như vậy thì ba ngày hai hôm lại xảy ra chuyện gì nữa, tôi sợ mình không bị bọn họ bắn chết thì cũng sẽ bị hù tới chết."
Diệp Dục Sâm trầm mặc.
Qua một lúc sau, hắn khẽ thở dài: "Trên thế giới này, không phải là em gây ra chuyện thì không có nghĩa là người ta cũng không gây chuyện với em."
"Hả?"
"Còn nhớ lần trước em bị người khác vu oan là trộm đồ không? Em không chủ động đi gây chuyện, nhưng bởi vì em chặn đường của Dương Tuyết Tuyết, cô ta liền không thích em." Diệp đại thiếu gia xoa nhẹ mái tóc dài của cô, ôn nhu nói.
Tô Vãn trầm mặc.
Cô thừa nhận là có chuyện này, nhưng mà nghe hắn nói bằng cái giọng điệu này, giống như việc này không phải chỉ đơn giản như thế, mà giống như là chính hắn đã từng trải qua, cho nên mới cảm nhận về nó như thế.
Chỉ là hắn đã chắn đường ai mà bị đuổi giết thì cô hoàn toàn không biết.
"Cho nên, tiếp theo anh chuẩn bị làm cái gì?"
Sau nhiều lần bị khinh bỉ, Tô Vãn thức thời không hỏi vòng vo nữa mà trực tiếp hỏi đến vấn đề chính.
"Tất nhiên là đem em giấu đi."
Diệp Dục Sâm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói: "Chỉ cần em không rơi vào tay bọn họ, thì mấy tên gia hỏa đó không làm gì được anh cả."
Tô Vãn: "..."
Cô trầm mặc một lúc, thì bỗng nhiên như hiểu ra cái gì đó, sắc mặt và tâm tình biến hóa liên tục, màu sắc hết sức phong phú.
"Anh tốt nhất đừng nói với tôi rằng, anh không thừa nhận tôi là bạn gái anh, chính là sợ tôi bị kẻ thù của anh bắt tôi để uy hiếp anh."
"Chúc mừng, cuối cùng em cũng đã thông minh lên được một chút." Diệp Dục Sâm khen cô.
Tô Vãn →_→
"Thật là còn có một cách khác, chỉ cần anh cách xa tôi một chút, từ giờ không còn liên quan bất cứ cái gì đến tôi nữa, khẳng định sẽ không có người bắt tôi để uy hiếp anh, anh cũng không cần lo lắng sẽ liên lụy đến tôi."
"Em đừng mơ tưởng đến chuyện đó."
Hắn nhanh chóng phản bác, giọng điệu của hắn có thêm vài phần bá đạo và dường như đã khôi phục lại có bộ dạng vô lý: "Chỉ cần anh còn sống, thì em mãi mãi là của anh."