Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Diệp Dục Sâm nhìn trong phòng ngủ không có ai cả, ngay lập tức dựa theo tiếng động của cô mà qua chỗ này.
Thấy cái cảnh này, sắc mặt anh đen lại, bế cô lên, quay người trở về phòng ngủ, vừa đi vừa không quên lạnh mặt răn dạy cô:
"Đã bảo em phải ngoan ngoãn nằm trên giường rồi, đôi chân này em không muốn xài nữa hả?"
"Nhưng mà tôi vội."
Tô Vãn vội vã kéo anh, dùng mắt chỉ chỉ nhà vệ sinh phía sau, không biết là do xấu hổ hay ngại ngùng, mặt hơi đỏ lên: "Đưa tôi qua đó đi."
"Ngốc quá đi, em cần cũng không biết kêu tôi một tiếng hả?"
Biết được lý do khiến Diệp Dục Sâm vô cùng bắt đắc dĩ, ôm cô quay lại toilet, Tô Vãn vừa ngồi xuống đã bắt đầu đuổi người đi: "Anh ra ngoài trước đi."
Diệp đại thiếu nhướn mày: "Em có thể tự mình làm chứ?"
"Tôi có thể làm, anh đi ra đi."
"Em chắc chứ?" Anh khoanh tay trước ngực, dù vội vẫn ung dung nhìn cô: "Ngã một lần nữa thì em phải bỏ cái chân này rồi."
"Tôi xong rồi sẽ gọi anh."
Tô Vãn bị biểu cảm cười như không cười của anh kích thích, tức giận giơ ngón tay chỉ về phía cửa: "Anh mau cút ra ngoài cho tôi, lập tức, lập tức, now!"
Diệp Dục Sâm thấy cô xù lông nên ngay lập tức biết điều giơ tay đầu hàng, quay người đi ra khỏi toilet.
Bây giờ Tô Vãn mới nhớ đến chiếc điện thoại bị rơi lúc nãy.
Vừa rồi, sự xuất hiện của người nào đó đã thu hút tất cả sự chú ý của cô khiến cô quên mất chuyện này, không biết là Cố Dĩ Trạch có cúp máy không.
Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy chiếc điệ thoại bị lộn ngược, còn người điện có cúp máy không thì...
Không biết.
Diệp Dục Sâm đứng canh ở cửa, thậm chí không cần cô gọi, vừa nghe tiếng xả nước là bước vào ngay.
"Giúp tôi nhặt chiếc điện thoại lên với, ở kia kìa."
Tô Vãn chỉ vào chiếc điện thoại bị rơi bên cạnh đó, Diệp Dục Sâm nhặt lên, vừa động vào, màn hình bỗng sáng lên, trên màn hình vậy mà vẫn còn hiển thị đang ở trạng thái gọi.
Diệp Dục Sâm giật mình, đợi đến khi thấy ba chữ Cố Dĩ Trạch trên màn hình, sắc mặt anh đen đi ngay tức khắc và cũng nhanh chóng cúp máy.
Tô Vãn không nói gì cả, cúp thì cúp thôi, dù sao cô nhặt nó lên cũng chỉ để cúp máy.
Nhưng mà vấn đề là người nào đó cúp máy không chịu chỉ như vậy, còn mở danh bạ của cô ra, kéo số của Cố Dĩ Trạch vào sổ đen.
"Này!" Tô Vãn không nhịn được muốn đứng lên: "Anh làm gì đó?"
"Sau này tên khốn này có gọi thì không được bắt máy." Diệp Dục Sâm đưa lại điện thoại cho cô.
"Dựa vào gì hả?"
"Tôi không thích thế."
Anh thờ ơ nói ra bốn chữ, giọng điệu cứ như là mình rất có lý khiến Tô Vãn cạn lời muốn hỏi trời cao.
Cố Dĩ Trạch bên đầu bên kia nghe thấy tiếng bíp bíp cúp máy, đột nhiên tỉnh hẳn.
Đàn ông?
Đây là phát hiện lớn của hắn khi mà lúc nãy không cúp máy, trốn ở phía sau điện thoại nghe trộm được đến bây giờ.
Hơn nữa từ nội dung cuộc nói chuyện thì hiển nhiên đó chính là người mà Tô Vãn gọi là bạn trai.
Hắn cảm thấy giọng nói nghe này rất quen... nhưng rồi lại không thể nhớ nổi là đã nghe thấy ở đâu rồi.
Cố Dĩ Trạch dùng sức nắm chặt điện thoại, giây phút này ngoài giận dữ thì vẫn là giận dữ, không chỉ vậy còn có thêm một vạn lần không cam lòng.
Không phải chỉ vì Tô Vãn đồng ý gả cho hắn rồi lại đổi ý mà còn vì người đàn ông đó, cái tên không biết sống chết dám ở thành phố A đoạt người phụ nữ của hắn, không giáo huấn một trận đàng hoàng thì khó mà giải tỏa được mối hận trong lòng hắn.
Ngay lập tức hắn sai thư ký của mình điều tra về bạn trai hiện tại của Tô Vãn.
Trước tiên là điều tra từ cái tên đã ra tay giúp An thị vượt qua khủng hoảng.
...
Ở bên này, Diệp Dục Sâm ôm Tô Vãn trở về phòng, khi thả cô xuống, chợt nghe cô hét lên đau đớn.
Anh cúi đầu nhìn thử thì phát hiên miếng băng ở đầu gối cô có chút máu đỏ thấm ra phía ngoài. Có lẽ là do lúc té đã khiến cho vết thương bị nứt ra rồi.
__________oOo__________
Editor: Crystal.
Cập nhật 18.5.2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.