Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 119: Chỉ cần Tô Vãn chết



Diệp dục sâm vội vàng gọi điện thoại kêu bác sĩ lại đây.

Bác sĩ làm tròn bổn phận cho Tô Vãn đổi thuốc, lại lần nữa băng bó, cũng dặn dò cẩn thận miệng vết thương, hai ngày này có gắng hết sức không nên xuống dưới di chuyển.

Kết quả có thể tượng tưởng ra, phạm vi hoạt động của cô trực tiếp bị một vị thiếu gia bá đạo hạn chế ở trên giường.

"Thế nhưng......"

"Không có thế nhưng!" Hắn cắt ngang lời kháng nghị của cô "Lại náo loạn sẽ treo ngược chân em lên trên."

Em gái anh!

Cô ở trên giường tu dưỡng hai ngày, nguy cơ của Tô gia cũng ít hơn nhiều lắm, gắng gượng qua đi, giá cổ phiếu cũng chầm chậm tăng trở lại.

Hiện giờ Tô Vãn là người cầm quyền trong công ty, chứng kiến kết quả nhưng vậy thực sự phấn khởi, nhưng mà có chút người sẽ không nghĩ như vậy.

Ví dụ như Tô Kiến Nam, người một nhà kia.

Giờ đây công ty cũng đã cứu về rồi, nhưng quyền to vẫn không nằm trong tay chính mình nên những người này về sau đều muốn xem sắc mặt Tô Vãn làm việc, để lấy lòng cô, tất cả bọn họ - những người đã khinh thường Tô Vãn có thể sẽ hạ thấp!

Quả thực chính là ngẫm lại đều cảm thấy nghiệt khuất.

"Mẹ, con không cam lòng!"

Tô Như Nguyệt tìm Lâm Mỹ Lan khóc lóc kể lể, "Từ nhỏ đến lớn, Tô Vãn là một tiểu thư chỉ biết phát tiết và điêu ngoa, con so với nó ưu tú hơn, làm gì cũng tốt hơn, dựa vào đâu chỉ một câu nói, nó liền đoạt đi toàn bộ tài sản của bố, mẹ, chúng ta không thể cứ như vậy ngồi chờ chết, nó có thể sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Con với tiện nhân đó thì so sánh làm gì? Nó với con không có bất cứ điểm nào đáng để so sánh, lúc trước luôn hướng về con, hiện giờ cũng không ngoại lệ, nó không đủ tư cách leo lên đầu con đâu." Lâm Mỹ Lan nắm tay cô, an ủi.

Tô Như Nguyệt lập tức càng ủy khuất: "Thế nhưng mà bây giờ..."

"Không có thế nhưng, nó vẫn là con gái của bố con, dựa quan hệ huyết thống kia, chỉ cần nó chết đi, tất cả tài sản nó sở hữu, tự nhiên đều do chúng ta thừa kế."

Lâm Mỹ Lan nheo lại mắt, trong mắt toé ra tia sát khí âm độc làm Tô Như Nguyệt bị doạ.

"Ý mẹ là... Giết người?"

"Đây là phương pháp bất đắc dĩ, bất quá mẹ hiện tại cũng không nghĩ muốn chết nó."

Thần sắc của Lâm Mỹ Lan ngày càng dứt khoát, trong mắt lộ ánh sáng hung tợn, "Nó làm hại con thảm hại như vậy, cứ như vậy mà chết thì quá tiện nghi cho nó rồi. Như Nguyệt, con yên tâm, mẹ nhất định khiến nó sống không bằng chết, để nó trả lại tất cả những gì nợ con."

Tô Vãn hắt xì một cái.

"A, chắc chắn là tên khốn Diệp Dục Sâm lại nói xấu sau lưng mình."

Cô xoa xoa cái mũi, lẩm bẩm một câu, kết quả ngay lập tức nghe thấy từ phía sau lưng một giọng hừ lạnh truyền tới, âm sắc bén, có chút ghim người.

Lưng cô cứng đờ ra.

Ở giây tiếp theo, người đó đã đi qua đây, cô liền quay lại cười tươi như một bông hoa nhỏ: "Hả, Diệp tổng, buổi sáng tốt lành, anh tới đây từ lúc nào vậy?"

Diệp Dục Sâm cong cong khoé môi, cười như làn gió mùa xuân ấm áp: "Đúng lúc nghe em mắng."

"..."

Mắt nhìn của cô rất tốt ngay lập tức không tiếp tục cái chủ đề này nữa, nhìn thấy hắn ngồi xuống bên cạnh, vội vàng cầm lấy đóng văn kiện đưa qua cho hắn: "Nè, giúp tôi xem mấy bản phân tích báo cáo đi, xem nó có phải có vấn đề hay không?"

Diệp Dục Sâm duỗi tay ra nắm lấy, tùy tiện lật mở vài trang, căn bản không chịu nghiêm túc xem, sau đó ném lại cho cô.

"Với trình độ như thế này em có thể nhìn ra nó có vấn đề, em có thể thấy làm nó rất khó."

Tô Vãn lệ rơi đầy mặt.

Trước đó hai ngày cô vừa tiếp nhận vị trí đại cổ đông của công ty, với trình độ hiện giờ, thật là một lời khó nói hết.

Vốn dĩ, cô cho rằng bản thân có thể ứng phó được, kết quả mấy cái báo cáo, biểu mẫu, cổ phiếu và không ít văn kiện được đưa tới nhưng không biết phải làm gì, tất cả làm cô sức đầu mẻ trán.

Diệp Dục Sâm nói với trình độ này của cô, vẫn là thích hợp ra ngoài chơi với bùn, tương lai hắn nuôi cô là tốt rồi.

- --------oOo---------

Editor: Alissa.

Cập nhật 20.5.2020 tại Việt Nam Overnight truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.