Bất quá cô cũng rất thông minh, chính mình không có tài năng, thì cô sẽ mời người có tài về để giúp cô quản lý, dưới trướng của Diệp đại thiếu gia có rất nhiều người có tài, cô tùy tiện mượn một hai người qua giúp cô thì sẽ không có vấn đế gì.
Dù sao cô chỉ muốn kiểm tra Tô Kiến Nam một chút, cũng sẽ không mượn quá lâu.
Diệp Dục Sâm tiện tay cầm hai kiện tài liệu bên cạnh: "Em bận rộn hai ngày hôm nay, là đang điều tra mấy thứ gì?"
"Chứng cứ phạm tội của Tô Kiến Nam."
Tô Vãn buông tài liệu đang cầm trên tay xuống, đi đến chồng tài liệu trên bàn để đối chiếu: "Giám đốc tài chính mà anh cho em mượn nói Tô Kiến Nam bị nghi ngờ có liên quan đến việc tham ô, hối lộ, tham nhũng, tài chính thâm hụt nghiêm trọng, còn có một vài giấy tờ bị động tay động chân."
Thời điểm công ty xảy ra chuyện, cô liền cảm thấy rất kỳ lạ, cùng lắm Cố Dĩ Trạch bên kia cũng chỉ ra tay chèn ép, chặt đứt vài con đường đầu tư mà thôi, lấy nội tình của Tô gia hơn hai mươi năm mà nói không thể nhanh như vậy liền chịu đựng không nổi.
Vì thế cô bắt đầu hoài nghi Tô Kiến Nam.
Trong lần điều tra này, cô phát hiện ra rằng ông ta đã tham ô một lượng lớn tài sản của công ty trong khi đảm nhiệm chức chủ tịch, gay ra một lỗ hổng lớn về tài chính.
Có thể đơn giản mà nói, công ty hiện tai, đã bị Tô Kiến Nam đào trống không rồi, vì trước kia có Cố gia để dựa vào nên bề ngoài nhìn vào còn rất là thịnh vượng, nhưng bên trong đã bị đục nát.
"Cho nên em chuẩn bị sẽ xử lý như thế nào?" Diệp Dục Sâm quét mắt nhìn lên đống bằng chứng trên bàn, thuận miệng hỏi.
"Đem mấy thứ này giao cho cảnh sát, nhân tiện có nên đem cả Tô Kiến Nam vào tù?" Tô Vãn hỏi lại, tựa như đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Diệp Dục Sâm tỏ ra không có ý kiến.
Rốt cuộc đây vẫn là việc nhà của Tô Vãn, muốn xử lý như thế nào vẫn do cô tự quyết định, nếu không xuất hiện việc trọng đại ngoài ý muốn, hắn chỉ làm một người ngoài cuộc, không có ý định cho cô ý kiến gì.
"Nhưng em vẫn cảm thấy, trực tiếp đưa hắn vào tù thì quá lợi cho một tên cặn bã như Tô Kiến Nam."
Tô Vãn nâng cằm, mày khẽ cau lại, tựa hồ như đang ngiêm túc về vẫn đề này: "Đối với những người đem tiền tài và quyền lực xem là tất cả, thì phải cho hắn nếm thử cảm giác mất đi tiền tài và quyền lực một cách từ từ, Diệp tổng, anh nghĩ sao?"
"Muốn cái gì thì làm cái đó đi, nếu có chuyện gì xảy ra anh sẽ là người chịu trách nhiệm."
Diệp Dục Sâm vẫn như cũ không phát biểu ý kiến gì, giữa lời nói của anh, mang theo một khí chất bá đạo và sự dung túng cho mọi hành động của cô. Hiện tại hắn quan tâm nhất vẫn là vết thương trên chân của cô.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, vết thương trên đùi của cô đã bắt đầu đóng vảy.
"Vết thương đã hồi phục rất tốt. một hai ngày nữa là em có thể xuống đất rồi."
Đây là kết luận mà hắn đưa ra khi tháo băng và nhìn vết thương của cô.
Khi hắn đi lấy hòm thuốc, cô cầm điện thoại đang để ở bên cạnh lên gọi cho Tô Kiến Nam.
"Chào buổi sáng tốt lành, bố."
"Cái gì? Bố không khỏe lắm à? Đừng lo, sau khi nghe được điều này, chắn chắn bố sẽ càng thêm không khỏe."
"Dù sao ông vẫn là bố của tôi, tôi cũng không muốn ra tay quá tuyệt tình, chỉ cần ông đem hết số cổ phần mà ông đang có chuyển hết sang tôi, tôi liền đem tất cả chúng cứ phạm tội trả lại cho ông."
Lúc Diệp Dục Sâm mang hòm thuốc đến, vừa lúc nghe thấy cô đang uy hiếp Tô Kiến Nam.
Hắn không có phát ra âm thanh nào, khẽ ngồi xuống, kéo cái chân đang bị thương của cô đặt lên đùi của mình, thành thạo đem chân của cô băng bó lại.
"Nhìn đầu óc của tôi này, thiếu chút nữa là tôi quên một việc rất quan trọng."
Tô Vãn bỗng nhiên kêu lên một tiếng: "Giấy tờ nhà và những giấy tờ tương tự hình như rất đáng giá, bố cũng phải chuyển hết trên danh nghĩa của tôi, nếu không tôi không có đảm bảo những tờ giấy kia tại sao lại dột nhiên xuất hiện ở cục cảnh sát."