Dục Sâm không nói gì, còn Tô Vãn trốn phía sau màn lại cứng đờ người.
Ngày hôm qua hắn bị thương, là do đỡ đạn giùm người phụ nữ khác sao?
Cho nên, vị tiểu thư Susan này chắc là vị hôn thê trong truyền thuyết của anh?
"Được rồi, tôi không bị sao cả, cô về trước đi."
Trước sự quan tâm của Susan, thái độ Diệp Dục Sâm không nóng không lạnh nhưng mà nói chung vẫn xem như lễ độ, nhã nhặn, cũng không thể hiện ra dáng vẻ cao ngạo ngày thường khiến người tức chết.
"Em không đi."
Susan không chịu: "Khi em đến hôm nay đã nói trước với cha rồi, sẽ ở lại chăm sóc cho anh đến khi anh khỏi hẳn. Anh vì em nên mới bị thương, em không thể trơ mắt nhìn anh chịu khổ mà không làm gì cả..."
Diệp Dục Sâm đỡ trán: "Hình như sốt rồi, chú Trương, gọi Phó Đình Thâm đến đây cho tôi."
Lão quản gia đi theo vào nghe được lệnh của thiếu gia, vội vàng gọi người đi mời bác sĩ Phó.
Susan thừa cơ hội đó, nắm chặt tay anh, làm nũng: "Anh Louis, anh cho em ở lại đi, người hầu chân tay vụng về, làm cái gì cũng không tốt hết á. Để em chuyển đến đây chăm sóc cho anh, được không anh?"
"Chuyện này không cần cô quan tâm, người hầu của tôi làm rất tốt." Diệp Dục Sâm bình tĩnh gạt bỏ yêu cầu của cô: "Người tôi dùng luôn rất hợp ý tôi, không muốn đổi."
Tô Vãn siết chặt bức màn trong tay.
Thì ra cô trong mắt anh chỉ là một người hầu giỏi.
"Ít nhất thì cho em ở lại đây đi, em muốn ở gần bên anh."
Susan tiếp túc nhõng nhẽo lôi kéo anh: "Ngày hôm qua sau khi chúng ta trở về, Nữ vương bệ hạ và cha em đã lên kế hoạch hôn sự của hai đứa mình, anh Louis à, em muốn chuyển đến đây để làm quen môi trường sau kết hôn trước một chút."
Diệp Dục Sâm không nói lời nào, bên ngoài lại truyền đến tiếng ho.
"Muốn kết hôn thì trước tiên phải còn mạng cái đã, bây giờ để lại chỗ này cho bác sĩ, trừ người bệnh, những người không liên quan đều đi ra ngoài hết."
Phó Đình Thâm từ bên ngoài đi vào, bắt đầu xua đuổi tất cả.
Susan còn muốn nói gì đó lại bị hắn cắt ngang: "Có người ở lại sẽ khiến tôi phân tâm, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì mấy người tự chịu trách nhiệm.
Phó Đình Thâm còn trẻ như vậy mà đã là bác sĩ chính của hoàng gia đã đủ chứng minh năng lực chuyên môn của hắn mạnh đến nhường nào, có thể nói trong chuyện này hắn là người có quyền cao nhất.
Vào lúc này, hắn có đủ tự tin và kiêu ngạo để tất cả mọi người kể cả Diệp Dục Sâm cũng phải im lặng.
"Ý, sao chỗ của anh lại có hai đôi dép lê?" Susan đã định đi ra ngoài nhưng trước khi đi lại phát hiện sàn nhà có chút không thích hợp.
Hai đôi dép lê, trong đó một đôi là của Diệp Dục Sâm, chuyện đó không thể nghi ngờ, vậy đôi còn lại...
Rõ ràng nhỏ hơn một chút, lại còn màu hồng, khiến cho người ta vừa nhìn là biết được là của phụ nữ.
Mày của Susan nhíu chặt lại, dường như đã đoán ra được điều gì đó.
Hai người đàn ông bình tĩnh không có phản ứng gì nhưng mà Tô Vãn đứng sau bức màn lại xấu hổ không chịu được.
Cô cúi đầu nhìn đôi chân trống trơn của mình, lúc này mới nhận ra được khi nãy mình vội vàng, vậy mà lúc xuống giường đến dép cũng quên mang.
Cô lúc này, thật sự rất giống dáng kẻ thứ ba cùng người đã có vợ làm chuyện xấu, trốn tránh vợ người ta.
Thật quá thảm hại.
"Dép lê cái gì?" Phó Đình Thâm hỏi một câu, mặt lạnh dần: "Bây giờ việc của tôi là quan trọng nhất, những chuyện khác khi nào rảnh nói sau. Quản gia đuổi người, người không liên quan đều ra ngoài hết."
Đương nhiên Susan sẽ không đợi người ta đuổi ra, lão quản gia còn chưa mở miệng, cô đã xoay người đi ra ngoài.