Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 16: Cô là tiêu điểm



Editor: Alissa.

Về sau đó, dì cố liền mặc định Tô Như Nguyệt là con dâu và cố gắng hết sức gán ghép Tô Như Nguyệt cùng Cố Dĩ Trạch, đến cuối cùng Tô Như Nguyệt được như ước nguyện dưới sự giúp đỡ của dì Cố vừa hỗ trợ vừa không thể tách rời.

Lần này, Tô Vãn sẽ không trơ mắt nhìn nó xảy ra nữa.

Tôi Vãn thầm nghĩ, việc họ làm muốn cho cô không đến Cố gia là không có khả năng, sở dĩ cô muốn ở nhà là để chọn thời điểm thích hợp xuất hiện, hảo hảo xem xem biểu hiện thần sắc trên mặt bọn họ ra sao.

Về lễ phục, hiện tại đi mua khẳng định là đã trễ, nhưng...

Mắt cô chuyển sang chiếc váy đỏ ở góc tủ, đó là thứ cô mặc khi đi ăn cùng Diệp Dục Sâm hai ngày trước, thời điểm lúc rời đi, vị đại thiếu gia kia trực tiếp đưa cho cô.

Ban đầu cơ bản trực tiếp muốn ném đi rồi, hiện tại nhìn lại, thật khéo vừa đúng lúc có tác dụng.

Tô Vãn thay đổi trang phục và trang điểm, không nhanh không chậm ra khỏi cửa, tự mình lái xe đi Cố gia.

Tô Như Nguyệt đến tương đối sớm hơn, sau khi chào hỏi những người lớn tuổi, lập tức đi tìm Cố Dĩ Trạch.

Cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá màu tím nhạt ngày hôm nay, trông nó tinh khiết và dịu dàng, cùng với vẻ đẹp khi trưởng thành đã thu hút rất nhiều sự chú ý xung quanh.

Mẹ của Cố Dĩ Trạch đặc biệt hài lòng với cổ, từ lúc vừa bắt đầu đã lôi kéo cô trò chuyện tới bây giờ, càng xem càng hài lòng, cố ý đem con trai của mình gọi ra, muốn tác thành hai người thành một đôi.

Tô Như Nguyệt hưởng thụ toàn bộ ánh mắt có kinh diễm, có lẫn ghen ghét, có chút đắc ý mà hất cầm lên cao, lòng đầy kiêu ngạo.

Nhưng mà, Cố Dĩ Trạch đối với cô ta không cảm thấy hứng thú.

Sau khi lịch sự chào một câu, liền không mở miệng nói thêm.

Tô Như Nguyệt cảm giác được thái độ lạnh lùng của hắn, thiếu chút nữa nghiến răng  nghiến đến gãy hàm.

"Dĩ Trạch ca..."

Cô gọi cho anh, muốn tìm một chủ đề để trò chuyện, nhưng Cố Dĩ Trạch vừa mở miệng là nhắc đến người mà cô không muốn nhắc đến nhất: "Tô Vãn đâu? Tại sao cô ấy không ở bên em?"

Biểu tình trên khuôn mặt Tô Như Nguyệt cứng lại: "Hôm nay chị không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi, chị ấy gửi lời muốn em chào hỏi chú dì."

Cô ta vừa dứt lời quản gia đã đi đến thông báo với bọn họ, Tô Vãn tiểu thư tới.

Biểu tình Tô Như Nguyệt tức khắc liền vặn vẹo.

Cánh cửa phòng tiệc được mở ra, một dáng người mặc trang phục màu đỏ xinh đẹp tiến vào, rực rỡ như một ngọn lửa loá mắt, khi cô di chuyển, bên cạnh cô nháy mắt hết thảy đều làm nền.

Ai đó nhìn qua và rồi không thể dời đi tầm mắt.

"Cô ấy là thiên kim nhà ai, thật quá xinh đẹp?"

"Không biết, chưa thấy qua bao giờ"

Khách khứa nhìn Tô Vãn đi qua, nhịn không được tụm đầu ghé tai bát quái.

Đừng nói đến bọn họ, chính cả Tô Kiến Nam người được gọi là bố cô thiếu điều còn không nhận ra con gái của mình.

Cái này... Cùng với trước kia như một trời một vực.

Cố Dĩ Trạch bình tĩnh hơn một chút. Sau giây phút kinh diễm, anh lập tức thu hồi tâm tình, hướng cô chào hỏi: "Không phải nói không tới sao?"

"Làm sao, không chào đón tôi?" Tô Vãn cong khoé môi cười đến nở rộ.

Cố Dĩ Trạch nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cô ấy, nháy mắt có chút hoảng loạn.

Tô Vãn hướng sau lưng hắn nhìn thấy Tô Như Nguyệt đang nhìn chằm chằm bên này, cô đột nhiên mỉm cười đến mức càng sáng lạn, còn cố ý làm trò trước mặt ả, đi đến khoác tay Cố Dĩ Trạch.

Đôi mắt Tô Như Nguyệt đều phun ra hoả.

Tô Vẫn lại làm như không thấy sự tức giận trong mắt ả, chính mình kéo Cố Dĩ Trạch nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.