Thẩm Thanh Thanh bụm mặt, với vẻ điên điên dại dại mà điên cuồng gào thét.
"Chắc là không bỏ qua cho tao sao? Ai cho mày sự tự tin đến thế?" Susan ném con dao nhỏ sang một bên giơ tay bóp mạnh cằm của ả, "Mày cho rằng bổn tiểu thư sẽ cho mày có cơ hội đi kiện à?"
"Đồ đàn bà độc ác..."
Thẩm Thanh Thanh mắng chửi liên tục, Susan không để ý vung tay lên gọi cấp dưới kéo đi, sau đó tính toán tìm một tay buôn lậu đem ả bán vào thế giới ngầm, cho nửa đời sau của ả đều không có cơ hội thấy ánh mặt trời.
Tuy nhiên, ngay lúc thực hiện thì...
"Lilith!"
Bất thình lình một âm thanh quen thuộc truyền tới làm Susan sửng sốt, cô ta còn ngờ ngợ chính mình nghe lầm.
Vài giây sau, cô ta mới xoay người lại, đồng thời cũng nhìn thấy Diệp Dục Sâm từ bên ngoài đi vào với vẻ mặt lạnh băng.
"Anh Louis?"
Cô ta kéo nhẹ khóe môi, cố gắng tạo ra một nụ cười tươi, tuy nhiên vẫn không thể nào che dấu được khóe môi đang run rẩy với bộ mặt căng cứng đầy vẻ khẩn trương và thảng thốt.
"Cô đang làm gì vậy?" Hắn lạnh mặt hỏi.
"Không có, em không làm gì cả." Susan cử động khóe môi đang cứng đờ: "Anh Louis, anh tới nơi này làm gì?"
"Tôi còn muốn hỏi cô, tại sao lại chạy một chuyến tới thành phố A, sau khi đáp xuống đất, việc đầu tiên cô làm là đánh bị thương và bán người?" Hắn chất vấn, vừa đảo mắt sang người đang nằm trên đất mang gương mặt đầy máu, mặt khẽ biến sắc lạnh dần: "Cô muốn làm gì?"
(Diễn hay quá anh Sâm, cho anh tràng vỗ tay ^^)
"Anh Louis ơi, người phụ nữ này..." không phải loại tốt đẹp gì.
Susan chưa dứt lời đã nhìn thấy Diệp Dục Sâm đỡ người Thẩm Thanh Thanh dậy: "Đưa em ấy đi bệnh viện."
"Dạ."
Tần Thư vâng một tiếng rồi đi ngang qua chỗ Susan muốn đòi người.
Susan không muốn giao ra nhưng bị ánh mắt của Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm, cô ta cảm thấy hoảng loạn kèm chột dạ cũng không biết nên nói gì mới cự tuyệt được.
Đến cuối cùng, Thẩm Thanh Thanh cũng được Tần Thư mang đi, bọn người mặc áo đen cũng đi mất.
Chỗ này chỉ còn lại một mình Diệp Dục Sâm và Susan.
"Anh Louis, em chỉ sợ người phụ nữ đó mê hoặc anh."
Susan nhìn hắn đang tức giận, cái tính khí kêu ngạo lúc trước của bản thân cũng hóa thành không, thay vào đó là cẩn thận giải thích.
Diệp Dục Sâm không muốn nghe, trực tiếp chặn họng cổ: "Lần này tôi không so đo với cô, nhưng về sau... đừng để tôi thấy cảnh này lần nữa."
Hắn muốn đi ra ngoài, Susan vội vàng cản lại: "Em sẽ không đi, anh Louis, anh không thể đối xử như thế với em, em là hôn thê của anh mà."
"Đúng là hôm nay em không tốt, không nên chủ động đả thương người khác, nhưng anh Louis, anh là chồng chưa cưới của em, chẳng bao lâu nữa hai chúng ta sẽ kết hôn, sao anh lại cõng em rồi lại đi nuôi phụ nữ bên ngoài chứ?"
Bước chân của hắn dừng lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào mặt cô ta, ý vị không rõ ràng hỏi: "Nếu không, cô muốn tôi làm như thế nào?"
Susan nghẹn lời.
Cô muốn hắn làm như thế nào sao, chuyện này còn phải hỏi sao?
Đương nhiên không hy vọng hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe lời kết hôn với cô, nhưng mà hắn lại không nghe lời cô.
Rất lâu về trước, cô biết Louis rất phong lưu và lạm tình, tìm phụ nữ người này người nọ mà chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của cô.
Nếu không phải như thế cô đâu cần đề phòng, phòng như phòng cướp vào nhà, càng không tự mình đi đả thương người khác, huống hồ bọn phụ nữ kia chỉ làm tay cô thêm dơ.
"Anh Louis...." Cô yếu đuối gọi tên hắn, âm thanh lộ sự ủy uất mà đáng thương vô cùng.