"Anh nói rồi, Đế Đô là địa bàn của anh, dù là gió thổi qua, cọng cỏ lay động thì tất cả cũng không lọt qua mắt anh đâu, một người còn sống to đùng như em thế mà anh không phát hiện thì có lẽ anh sắp không xong rồi."
Hắn cười cười làm như không thấy sự ghét bỏ tới từ vị trí của Tô Vãn, thế là mặt dày mày dạng nhích lại gần cô, "Hiếm hoi lắm em mới tới một lần, không bằng anh làm hướng dẫn viên du lịch cho em vậy, em thu dọn đi, lát nữa anh đưa em ra ngoài ăn khuya."
Tô Vãn nhếch mày, cười khúc khích: "Tôi thấy anh đối với tôi rất lạ đó, có cảm giác mục đích không đơn thuần."
"Hoàn toàn không có, anh thề đối với em vô cùng đơn thuần." Diệp Vân Thâm oan ức kêu to, sau đó nháy mắt tinh quái, "Thật sự, anh đơn thuần muốn em làm bạn gái anh mà."
Tô Vãn: "..."
Diệp Vân Thâm muốn mời cô đi ăn một trận hoành tráng, nhưng vì đang giảm béo nên Tô Vãn cự tuyệt hết sức, quyết không ăn đồ dầu mỡ.
Gần đây nhà hàng mở không nhiều, hai người một lúc sau mới tìm được một tiệm hoành thánh, họ gọi một dĩa bánh bao hấp thêm hai chén hoành thánh nhỏ.
Đợi một lúc không lâu, hoành thánh được dọn lên, bên trong hầm hập bốc khói nghi ngút, thế mà Diệp Vân Thâm lại tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt: "Lần đầu tiên anh hẹn hò với con gái, nhưng sao lại khó coi thế này."
Tô Vãn phì cười: "Trong trường hợp này không thể dùng từ hẹn hò."
"Thế thì sao? Hẹn hò? Gặp lén? Còn không thì là... Yêu đương vụng trộm."
"Anh không biết cách nói chuyện à?" Cô cho ánh mắt cảnh cáo, muốn ném thẳng cái muỗng vèo qua đầu hắn, "Có quỷ mới yêu đương vụng trộm, môn ngữ văn của anh do giáo viên thể dục dạy sao?"
Giờ tới phiên Diệp Vân Thâm phì cười: "Ngữ văn của anh do ai dạy không quan trọng, quan trọng là đề nghị lần trước của anh, em có suy nghĩ gì không?"
"Lần trước nào? Là đề nghị gì?"
"Thì... vụ làm bạn gái anh đó." Hắn đáp.
Tô Vãn đang uống một ngụm canh, nghe xong câu, xém tí nữa là phun ra, "Nhị thiếu gia à, anh thật sự muốn đào góc tường nhà anh trai anh? Không sợ anh ta đánh chết hở?"
"Không phải là em cũng muốn trốn thoát khỏi anh trai ác ma của anh sao? Và đây là lối thoát duy nhất." Diệp Vân Thâm cười.
Động tác múc hoành thánh khựng lại, cô mấp môi không nói.
Hắn ngước mắt lên nhìn, lại nói tiếp: "Khả năng trốn được là rất thấp, khi nào em chưa ra khỏi quả địa cầu này thì anh trai anh đảm bảo vẫn có thể bắt em về, nhưng không trốn được... thì em là người rõ nhất, với thân phận đặc biệt của ảnh chắc chắn không có khả năng cưới em, nếu em ngoan ngoãn ở lại bên anh ấy thì cũng chỉ có thể làm tình nhân suốt đời."
"Cho nên..." Tô Vãn cụp mắt xuống, dùng muỗng đảo nhẹ những viên hoành thánh nhỏ trong chén, "Làm bạn gái anh thì tôi có thể thoát được sao?"
"Anh ấy không tệ tới mức tranh đoạt phụ nữ với em ruột của mình." Diệp Vân Thâm lại tiếp, "Từ lúc nhỏ tới bây giờ, đối với những thứ anh thích, anh ấy đều nhường."
Tô Vãn tiếp tục trầm mặt.
"Nếu em có thể gả cho anh, tự nhiên anh ấy cũng sẽ buông tay." Hắn lại nói.
Tay cô run lên, có chút động lòng.
"Đề nghị này không tệ, nhưng tôi rất tò mò, tại sao anh đồng ý giúp tôi?"
Cô thả đôi đũa trên tay xuống, ngẩng đầu, "Anh đừng nói vừa gặp tôi có hai ba lần mà đã yêu, tôi sẽ cho rằng anh đối với người khác cũng vậy."
Diệp Vân Thâm nháy mắt với cô: "Biết là nói thế có vẻ rất khoa trương, nhưng quả thực tôi đã thích em, cô bé đáng yêu."
Tô Vãn trừng hắn: "Nói tiếng người hộ."
"Sự thật là dạo này mẹ anh muốn anh đi xem mắt, nhưng anh không thích sự sắp đặt của bà nên trốn S quốc, đi tìm ông anh cầu viện, lại không ngờ gặp được em."