Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 19: Hắn không thích sủng vật cào người



Editor: Alissa.

Tô Như Nguyệt cố tình làm vẻ mặt ngạc nhiên, mắt nhìn phía bên cạnh thấy khuôn mặt Cố phu nhân đã giận dữ và thận trọng mở miệng. "Chị nói, đêm đó là cùng anh ở bên nhau..."

Cố Dĩ Trạch ngây ngẩn cả người.

Hắn không phải là một kẻ ngốc, sau cú sốc, hắn lấy lại một chút lý trí đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Hắn ngước mắt lên lạnh lùng nhìn về phía Tô Vãn vừa mới đi ra ngoài, trong mắt mang theo sự ghê tởm, biểu cảm hung ác như thể muốn nuốt chửng cô ấy.

Người phụ nữ không biết xấu hổ này, đi ra ngoài để mua vui, say rượu tìm một người đàn ông chơi đùa,  thậm chí liền sau đó thực sự trực tiếp đã đẩy mọi thứ về phía anh ta, quả thực quá vô sỉ đến cực điểm.

Tô Như Nguyệt nhìn theo tầm mắt của hắn và im lặng cười khẩy.

"Anh Dĩ Trạch, anh làm sao vậy, có phải em nói sai cái gì hay không?" Cô ta bày ra một bộ dạng kinh ngạc, tò mò dò hỏi.

Cố Dĩ Trạch trầm mặt không nói, Cố phu nhịn không được nói: "Mẹ đã thấy Tô Vãn cùng con hôn ước là không thích hợp, một đại tiểu thư mà tối ngày làm những việc không đàng hoàng, kết giao với đám bạn đầu gấu liền không tính đi, cư nhiên dám ra ngoài uống say tìm đàn ông mua vui, xong còn đẩy hết lên đầu Dĩ Trạch nhà dì, cô ta liền cho rằng có lão gia tử chống lưng liền vô pháp vô biên sao?"

"Dì, người đừng nóng giận, chị có thể là có nổi khổ khó nói." Tô Như Nguyệt nói đỡ cho cô, tiếp tục sắm vai khoan dung giúp người giải vây kiểu là một đứa em gái tốt.

Tô Vãn lúc này không hề biết chính mình bị hất nước bẩn.

Cô tưởng đã xong việc rời yến tiệc đi vệ sinh một chuyến.

Giải quyết xong tại thời điểm đi ra, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một bàn tay, đem cô kéo đi xa vào một gốc yến tiệc cách đó không xa.

[dembuon.vn]

Tô Vãn kinh hoảng kêu cứu, nhưng mà tiếng la còn không có kịp phát ra, cô đã bị che miệng, bị ấn người lên trước cửa.

Sau đó, cô liền thấy khuôn mặt anh tuấn băng lãnh của Diệp Dục Sâm.

Tô Vãn sợ hãi, bị doạ đến tim muốn ngừng đập.

Tên khốn này, làm thế nào ở đâu cũng gặp hắn?

Cứ như vậy mà âm hồn bất tán?

"Diệp tổng trùng hợp thật lại gặp lại ngài, thật tốt quá" Cô nuốt nước bọt hé miệng giả vờ bình tĩnh mà chào hỏi.

"Không hề, tôi đã tìm em vài ngày." Anh tàn nhẫn đập vỡ lời nói dối của cô và nắm lấy cằm nâng mặt cô lên. "Lý Vân? Sinh viên đại học? Còn danh tính gì nữa nói ra nghe một chút xem."

Hắn trên người lộ ra tức giận làm cho người ta sợ, Tô Vãn co rúm người lại, muốn cách hắn xa một chút.

Diệp Dục Sâm động tác so với cô nhanh hơn một chút, trước khi cô có ý định trốn chạy, đã đem cô ôm đến bên cạnh bồn rửa ta, cúi người áp qua.

"Anh muốn làm gì?"

Tô Vãn từ trong nhát mắt thấy hắn tức giận, trong lòng càng thêm hoảng loạn, giọng nói mang theo sự run rẩy.

"Còn có thể làm gì?" Diệp Dục Sâm cố ý kéo dài âm cuối, ngữ khí rất âm trầm, "Đương nhiên là trừng phạt em."

Tiếng nói vừa dứt, hắn liền cầm lấy đầu gối cô, mạnh mẽ đem hai chân cô kéo ra, ngón tay thon dài từ dưới làn váy duỗi đi vào.

Tô Vãn kinh hãi, theo bản năng chính là cho một cái tát quăng qua mặt hắn.

Nhưng là Diệp Dục Sâm phản ứng so cô càng mau, dễ dàng chặn đứng móng vuốt, trở tay vặn tay trái.

"A..."

Tô Vãn hét lên, toàn bộ khuôn mặt nhăn nheo thành một cái bánh bao.

"Tôi không thích thú cưng luôn dùng móng vuốt của chúng cào, lần sau còn không nghe lời thì móng vuốt này chỉ có thể gãy."

Diệp Dục Sâm ngữ khí rất nhẹ, tùy ý như kiểu nói hôm nay thời tiết rất tốt.

Tô Vãn nhẹ run lên, trên lưng đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Cơn đau ở cổ tay rõ ràng nói với cô rằng loại người này không hề đùa giỡn, khả năng thật sự việc gì cũng có thể làm ra với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.