Đối mặt với khí thế áp đảo của phóng viên, Tô Vãn rất muốn thanh minh vài câu cho bản thân mình nhưng mà lúc này không hề có ai nghe cô nói cả.
Với fan mà nói thì họ chỉ tin những gì mắt nhìn thấy là thật, chính bọn họ đã nhìn thấy Tô Vãn ra tay và sau đó thì Chu Di ngã xuống. Ở trong mắt họ, Tô Vãn là hung thủ khiến Chu Di sinh non.
Về đám phóng viên xem náo nhiệt, chẳng hề ngại việc lớn thì càng không quan tâm cái gì là sự thật, trong mắt họ, bây giờ quan trọng nhất là nghĩ cách để nháo chuyện này lớn hơn một chút nữa, để tỉ suất xem bài viết và video của họ cao hơn.
Nào là cuộc tranh đấu gay gắt của sao nữ, thiết lập nhân vật thanh thuần, nhu thuận của Tô Vãn sụp đổ, diễn viên nữ vì tranh gianh vị trí mà đẩy tiền bối xuống sân khấu, vô số tin tức ùn ùn được đưa lên.
Sau khi Giang Vân biết được tin tức thì gọi điện thoại cho cô trước, bảo cô không cần lộ diện, Giang Vân sẽ cho người đến đưa cô rời khỏi đó.
Tô Vãn đáp ứng.
Sau khi cúp máy, cô ngồi một mình ở phòng hóa trang của mình, nhìn thấy mình trong gương thật nhếch nhác, tay cô liền siết chặt điện thoại.
"Tô Vãn, mày là một con đĩ không biết xấu hổ, hung thủ giết người, có bản lĩnh thì đừng có trốn ở bên trong, đi ra giải thích cho tụi tao!"
Có fan xúc động, phẫn nộ trốn tránh tai mắt của nhân viên an ninh, lén đến chỗ hậu trường rồi ở phía bên ngoài phòng trang điểm của cô chửi mắng, ném chai, phá cửa, cảnh tượng gần như mất kiểm soát.
...
"Tô tiểu thư..."
Tô Vãn đang mất hồn thì cô bỗng nghe được có người gọi cô, ngẩng đầu lê thì thấy Tần Thư ở trước mặt cô, cô khá bất ngờ: "Sau cậu lại ở chỗ này?"
"Thiếu gia nghe nói cô xảy ra chuyện nên bảo tôi đến đây giúp cô." Tần Thư đưa cho cô một bộ đồng phục nhân viên: "Thay bộ này ra trước đi, tôi sẽ đưa ngài ra phía sau để rời khỏi chỗ này, cậu ấy đang đợi ngài ở bên ngoài."
Tô Vãn gật đầu, lập tức làm theo lời hắn.
Lúc này trời đã muốn tối rồi, ngọn đèn bên ngoài hành lang có hơi lờ mờ, Tần Thư thành công dẫn cô ra ngoài với sự che dấu của nhân viên tổ tiết mục.
Khi lên xe, cô gặp Diệp Dục Sâm.
Cô sửng sốt: "Không phải anh ở thành phố A hay sao? Đến Đế Đô khi nào vậy?"
"Vừa mới đến." Diệp đại thiếu lời ít mà ý nhiều.
Thật ra thì máy bay của anh vừa mới hạ cánh thì đã nhận được tin cô gặp phải chuyện không may, sau đó liền chạy không ngừng nghỉ đi đến đây.
Tô Vãn buông mắt, che đi sự ảm đạm nơi đáy mắt: "Vị hôn thê của anh đâu? Cô ấy không đi đến cùng anh hả?"
"Sao tôi lại nghe trong giọng nói của em có mùi chua chua vậy?" Diệp Dục Sâm liếc nhìn cô.
Tô Vãn cười lạnh.
"Tôi thật sự ngạc nhiên, vậy mà anh lại rảnh đến mức có tâm tình quan tâm đến chuyện của tôi." Diệp đại thiếu hừ cười, lạnh lùng liếc cô một cái: "Nói đi, hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Cô không nói.
Diệp Dục Sâm nhìn cô.
Tô Vãn siết chặt bàn tay, qua một lúc lâu cô mới nói: "Tôi không có đẩy cô ấy."
"Anh biết."
Diệp Dục Sâm thở dài, giương tay kéo cô lại, ôm vào trong lòng mình: "Video đó anh đã xem rồi, không phải là lỗi của em, là cô ta cố ý ngã để hãm hại em."
"Diệp tổng làm sao nhìn ra được?" Cô nâng mắt lên nhìn anh, khóe môi cong lên châm chọc: "Người khác xem video thì không nói giống như anh."
"Đó là do mắt họ có vấn đề."
Đầu ngón tay Diệp Dục Sâm gõ lên trán của cô, lấy tay xoa đầu cô, vẻ mặt lạnh như băng cũng trở nên dịu dàng hơn: "Anh vẫn luôn biết, Tiểu Tô Vãn của anh sẽ không hại người."
____♡♡♡_____
P/s: Nhân vật phụ tên Chu Di nhé, chương trước tớ dịch sai thành Tô Di, đã sửa.