"Diệp tổng thông minh như vậy, nên biết đạo lý cá và tay gấu không thể gom vào cùng lúc, buông tha cho tôi đi, tôi không muốn làm vật hy sinh trong sự theo đuổi quyền lực của anh."
Tô Vãn gợi lên ý cười trào phúng: "Huống hồ vợ chưa cưới do anh tuyển, cho dù chẳng qua là gặp dịp thì chơi nhưng cũng phải có chút chuyên nghiệp vào, đừng như trẻ con ăn không được đường liền nóng nảy."
Hắn vẫn không lên tiếng, chỉ dùng cặp mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô với biểu tình khó lường.
"Được rồi... tôi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, phiền Diệp tổng tắt đèn."
Cô trở mình, chỉ để lại cái ót cho hắn.
Diệp Dục Sâm nhìn bóng lưng cô, bàn tay buông bên người hung hăng nắm chặt lại thành quyền.
Một lát sau, hắn khom người bế cô lên, đưa sang phòng tắm cách vách.
"Anh ra ngoài đi, tôi tự tắm được." Tô Vãn cự tuyệt sự hỗ trợ của hắn, muốn đuổi người.
Lúc này, Diệp Dục Sâm cũng không cưỡng cầu thêm gì nữa.
Một đêm không nói chuyện trôi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Vãn bị chuông điện thoại đánh thức.
Là người đại diện của cô - Giang Vân gọi tới.
Giang Vân hỏi cô ở đâu.
Cô cảm giác cổ có chút nôn nóng, cau mày nói: "Có chuyện gì xảy ra à?"
"Chu Di đi báo án, muốn tố cáo em tổn thương cổ, cánh sát đang tới tìm em, muốn em phối hợp điều tra gì đó."
Tô Vãn cắn răng, tay không tự giác mà dùng sức siết chặt ngón tay.
"Vãn Vãn?"
Sau lúc lâu Giang Vân không thấy cô đáp, có chút lo lắng thay, vội hô một tiếng: "Em đừng quá lo lắng, loại chuyện lướt qua này có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu."
"Em biết rồi." Tô Vãn đồng ý, đứng dậy đi rửa mặt, "Lát nữa em sẽ qua đó."
Cô ngắt điện thoại, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, rồi xuống lầu đi ra ngoài, nhưng lại đụng phải Diệp Dục Sâm ở dưới.
Hắn đang ngồi bắt chéo chân tại sô pha và đọc báo, Tô Vãn đi qua bên người hắn, làm như không thấy sự tồn tại của hắn, một câu cũng không nói liền đi luôn.
Bị người bước qua ngó lơ nên Diệp đại thiếu cực kỳ không vui, khí lạnh xung quanh người lan ra bên ngoài.
Rốt cuộc, trước khi cô đi được một nửa phòng khách hắn bắt đầu nhịn không được dùng ánh mắt lạnh lùng liếc cô một cái: "Em đi đâu?"
"Đi Cục Cảnh sát." Tô Vãn nói, "Chị Vân vừa gọi đến, nói cô gái hôm qua kiện tôi."
"Không vội." Diệp đại thiếu nói, "Trước tiên dùng bữa sáng đã, anh kêu bọn họ qua đây rồi, em ăn xong họ cũng sắp tới."
"Gì cơ?" Tô Vãn nghi ngờ chính mình nghe lầm, "Anh nói anh gọi ai qua đây?"
"Cảnh sát." Diệp Dục Sâm nói, "Anh nói em không tiện ra ngoài, kêu bọn họ qua đây thẩm tra."
Cô trợn tròn mắt: "Sau đó thì sao? Bọn họ đồng ý rồi à?"
"Ừm."
Diệp đại thiếu trả một từ về, rất cao ngạo.
Tô Vãn im re luôn.
Thành thật mà nói, cô khá là tò mò sao tên khốn này làm được như thế nhở?
Cho dù hắn là vương tử đi nữa thì cũng chỉ có địa vị ở S quốc, nơi này là thành phố A, thân phận hắn tại đây cũng chỉ là tổng tài của một công ty quốc tế mà thôi, dựa vào một lời nói của hắn mà người ta phải nghe lời đi phục vụ tận cửa cho hắn ư?
Tổng tài thời nay có năng lực gọi cảnh sát tùy tiện vậy sao?
Cô bị nghẹn một bụng nghi vấn, nhưng không hỏi được đành yên lặng tới phòng bếp dùng bữa sáng.
Không bao lâu sau, người Diệp Dục Sâm gọi đã tới rồi.
Tô Vãn ra tới nơi vừa lúc nghe đối phương đang báo cáo danh tính, kém xíu đem tròng mắt trừng đến rớt ra.
Bởi vì người lần này bị tùy kêu tùy đến không chỉ là một cảnh sát xử án quèn mà ngay cả Cục trưởng Cục Cảnh sát cũng theo tới rồi.