Diệp Vân Thâm đứng yên không nhúc nhích, còn Tô Vãn rất tự giác đi qua, kéo ghế ngồi đối diện hắn, đang chuẩn bị ngồi xuống thì...
"Em ngồi bên này." Diệp Dục Sâm kéo ra chiếc ghế bên cạnh mình, ra hiệu cho cô.
Tô Vãn ngơ ngẩn.
Cô nhìn người nào đó kéo ra cái vị trí kia rồi lại nhìn Diệp Vân Thâm đang đứng bên cạnh mình, có lẽ cô hiểu ra tý gì đó rồi.
Thì ra người nào đó... đang cố ý tuyên bố chủ quyền nha.
Diệp Vân Thâm nhíu mày.
Tô Vãn không dám từ chối, nghe lời qua ngồi xuống bên cạnh hắn.
Còn Diệp Vân Thâm thì ngồi đối diện anh trai cậu ấy.
Quản gia thấy thế, vội vàng gọi phục vụ mang đồ ăn lên.
Cảnh tượng lúc này nhìn vô cùng hài hoài, giống như những gia đình bình thường em trai tới làm khách nhà vợ chồng anh hai, anh tôn em kính, vợ chồng hòa thuận, nhìn qua vô cùng hài hòa.
Nhưng mà Tô Vãn lại thấy vô cùng khó chịu, so với lúc ở phòng khách, giờ người cô càng không tự nhiên.
Sau vài phút, thức ăn trên bàn dọn xong hết, Diệp Dục Sâm mở bình rượu vang đỏ, rót vào ly cho ba người.
"Anh hai..."
Diệp Vân Thâm lên tiếng, còn chưa nói tròn câu đã bị Diệp Dục Sâm ngắt lời, "Còn chưa giới thiệu với cậu, đây là chị dâu tương lai của cậu."
Hắn mỉm cười nhìn vào mắt Tô Vãn, thản nhiên mà nói.
Tay nắm ly rượu của Tô Vãn run nhẹ, kém xíu đem ly rượu vang quý báu này làm vỡ.
Ngay cả khi biết rõ những câu này là giả, nói vậy là cố ý muốn kích thích Diệp Vân Thâm, nhưng lúc cô nghe thấy hắn nói cụm từ chị dâu tương lai lại không kìm chế được trái tim đang đập loạn của mình.
Nhưng chẳng mấy chốc loại rung động này đều tan biến thay vào đó là cảm giác chua xót khó lòng giải thích được.
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười ngượng với Diệp Vân Thâm, cậu ta nhíu mày, ngón tay nắm chiếc cốc chợt siết chặt.
"Cậu không có lời nào muốn nói sao?"
Tới cả một thằng ngốc cũng biết bầu không khí này không ổn, nhưng Diệp Dục Sâm lại cố tình giả ngốc, như thể hắn không biết hai người bọn họ đang lộn xộn.
"Cậu không cần cảm thấy xa lạ. Sau này đều là người một nhà, Vân Thâm, gọi chị dâu đi."
Diệp Vân Thâm nhìn Tô Vãn, mấp máy môi.
"Anh, em có chút việc muốn nói cùng anh."
Cuối cùng, cậu cũng không nhịn được, buông ly rượu vang đỏ xuống, nghiêm túc nói một câu.
Khi giọng nói này lên tiếng cũng đồng thời phá vỡ đi khung cảnh hài hòa giả tạo kia, động tác rót rượu của Diệp Dục Sâm chững lại, cậu ta lại thêm một câu, "Chúng ta nói riêng đi."
Mùi thuốc súng không rõ ràng trên bàn ăn đã bốc lên, càng về sau càng nặng.
Thậm chí Tô Vãn còn thấy mu bàn tay của Diệp đại thiếu đã nổi lên gân xanh.
Sau một lát, Diệp Dục Sâm mới buông bình rượu trên tay xuống: "Tới thư phòng."
Hai người một trước một sau rời phòng ăn, cô còn không có cơ hội được nói.
Cô không buồn ăn gì nữa, buông đũa muỗng, nhìn bóng hai người rời đi, trong lòng ngổn ngang suy tư.
Thư phòng.
Hai người ngồi xuống, vẫn là Diệp Vân Thâm mở lời trước: "Anh, em muốn có Vãn Vãn."
Hắn không đáp, đảo tầm mắt rồi dừng lại trên chiếc đồng hồ ở cổ tay cậu.
Khi ở phòng ăn, hắn liền nhận ra đây là đồ lúc trước Tô Vãn lừa lấy từ Tô Như Nguyệt.
Lúc đó cô mới lấy về, hắn cũng từng hỏi ý cô rất muốn nó nhưng cô không chịu cho hắn.
Mà bây giờ, nó lại xuất hiện trên cổ tay của Diệp Vân Thâm.
Vẻ mặt Diệp đại thiếu chìm xuống, quanh thân khí lạnh tràn ra.
"Đồng hồ này không tồi nhỉ."
Hắn khen đầy ý tứ, "Nhưng anh nhớ cậu không thích loại phong cách lạ mắt này, sao đột nhiên lại thay đổi rồi?"