Thật ra thì... cô còn muốn nói đó nhưng điện thoại của Diệp Vân Thâm đã vang lên.
Cậu cầm di động nhìn thoáng qua, nhíu mày, sau đó mới nhận máy.
Tiếp đến, Tô Vãn nghe được giọng nói bất lực của cậu: "Mẹ, con không muốn gặp mặt, với lại con đã có bạn gái rồi."
Tô Vãn hiểu chuyện không lên tiếng.
Không biết đầu bên kia nói cái gì mà làm Diệp Vân Thâm chợt quay đầu sang nhìn cô.
Cậu nhìn cô lộ ra khuôn mặt tươi cười, sau đó tiếp tục cùng mẹ đại nhân nói chuyện: "Đúng vậy, cô ấy thông minh, ngoan ngoãn lại đáng yêu, hôm nào đó con nhất định sẽ mang về cho mẹ gặp."
Tô Vãn: "..."
"Được rồi, con còn bận việc, không nói với người nữa, về sau rảnh lại nói vậy."
Diệp Vân Thâm ứng phó qua loa rồi nhanh chóng ngắt điện thoại.
"Sao rồi? Mẹ đại nhân của anh sắp xếp gặp tiểu thư nhà nào thế?" Cô đùa giỡn nói.
"Em đừng nói nữa, càng làm anh nóng ruột." Diệp Vân Thâm gỡ tai nghe ném một bên, "Mẹ anh cứ một hai bắt anh phải đi gặp mặt cô gái đó, một tiểu thư điêu ngoa, đỏng đảnh, anh thực sự không chịu nổi cổ."
"Hừmmm...." Tô Vãn vỗ nhẹ cằm làm bộ suy tư, "Hình như lúc trước từng có một người nói tôi là đại thiểu thư điêu ngoa, ngang được, vậy mà ai đó cũng có chịu buông tôi đâu."
"Em với cô ta không giống." Diệp Vân Thâm cười ầm lên, chớp mắt nhìn cô, "Em là cô bé đáng yêu của anh, tin anh đi, mắt nhìn người của bổn thiếu gia rất chuẩn."
(Anh em nhà này có một câu nói mãi thế @@)
Tô Vãn →_→
"Anh thực sự muốn tôi làm bạn gái của anh?"
"Đó là tất nhiên." Diệp nhị thiếu rên thảm thiết, "Anh dùng tánh mạng này, nguy hiểm lắm mới cứu em ra được từ trong tay của ảnh, còn giả được hay sao."
Tô Vãn: "..."
Diệp Vân Thâm nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Hai ngày sau bố anh về, tới khi đó anh đưa em về ra mắt trưởng bối, vừa tiện lấp kín miệng mẹ anh luôn."
Tô Vãn ngửa đầu nhìn trời.
Cô luôn có cảm giác vừa thoát hang hổ, lại rơi vào hang sói.
Cô nghĩ mình nên nói rõ ràng mọi chuyện với vị nhị thiếu này.
"Thật ra, tôi chỉ muốn lợi dụng anh." Cô nói.
"Anh biết." Diệp Vân Thâm không hề để ý.
Tô Vãn rũ mi mắt, nhìn xuống ngón tay mình: "Tôi muốn rời khỏi Diệp Dục Sâm, đúng lúc anh có thể giúp đỡ, cho nên dùng anh làm bia đỡ, việc làm bạn gái anh tôi còn chưa nghĩ qua."
"Không quan trọng, thật ra anh cũng chỉ lợi dụng em chắn lại những mối quan hệ thân cận kia."
Diệp Vân Thâm nhún vai, lại quay sang nhìn cô, ánh mắt mang theo chút ẩn tình phức tạp, "Nhưng thật sự anh đã thích em, chân thành mà thích em, nếu em nguyện ý, từ diễn có thể biến thành thật."
Tô Vãn siết chặt ngón tay, không đáp.
"Đúng rồi, anh còn muốn hỏi em, sao em lại đắc tội với người phụ nữ kia? Cô ta không tiếc dùng sinh non để hãm hại em?" Hắn tinh ý nhìn ra cô không muốn nhắc tới vấn đề tình cảm nên nói tránh sang chuyện khác.
"Anh của anh nói cổ cũng không biết bản thân đang mang thai."
Cô chống cằm thở dài, "Lúc đầu chỉ có chút mâu thuẫn nhỏ, cô ấy không tưởng sẽ làm loạn như vậy có lẽ chỉ đơn giản mượn việc bị tôi đẩy để lăng xê một chút, nào ngờ lại có đứa bé đó, một cú ngã đem đứa bé sảy mất luôn, chắc hiện tại cổ hận tôi lắm."
"Tự làm tự chịu, liên quan gì tới em?"
Diệp nhị thiếu với bộ dạng mặc kệ tất cả dù ra sao vẫn hướng về cô: "Còn đám người trên internet nghe gió gọi mưa, vậy mà tin em hãm hại người, trong mấy cái đầu đó không biết chứa thứ gì."