Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 206: Đi gặp trưởng bối nhà cậu



"Nếu ai cũng lý trí như anh thì tốt rồi." Tô Vãn nhún vai, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ.

"Không được, nếu tất cả mọi người đều có đầu óc như thế, thì bổn thiếu gia làm sao còn độc nhất vô nhị?" Diệp Vân Thâm cười nhìn cô, "Đi, anh đưa em đi chơi một vòng, chúc mừng em thoát khỏi anh trai thối của anh."

"Thôi." Tô Vãn vội vàng ngăn cản, "Tôi giờ là mục tiêu cho mọi người chỉ trích, cứ vậy mà đi ra ngoài, không chừng còn bị vây lấy rồi tạt axit."

Diệp Vân Thâm tỏ vẻ mười phần đồng tình với cô, nên lái một vòng rồi đưa cô về.

Lamborhini lái tới một khu ngoại ô nhỏ có phong cảnh vô cùng đẹp.

"Lúc trước anh tự mua căn chung cư này, nhưng so sánh vẫn kém hơn biệt thự anh của anh, tuy nhiên vẫn còn chút tinh tế và ấm áp, tạm thời em ở đây chắc không có vấn đề gì." Diệp Vân Thâm thấy cô đang nhìn ra ngoài cửa xe, hắn liền chủ động giải thích, "Điểm quan trọng nhất là trị an nơi đây khá tốt, em ở đây không cần lo lắng về vấn đề an toàn."

Tô Vãn gật đầu.

Nơi đây là chung cư cao cấp, kề núi gần sông, phong cảnh hữu tình, lại ở gần trung tâm thành phố, nên chắc chắn giá rất xa xỉ.

Diệp Vân Thâm ngừng xe, dẫn cô lên lầu.

"Không tệ lắm, so với khách sạn thì tốt hơn nhiều."

Tô Vãn đi vào nhìn xung quanh, đây là một căn hộ lớn gồm bốn phòng hai sảnh, phòng khách vừa lớn vừa rộng, một mình cô ở có vẻ trống trải.

Diệp Vân Thâm gọi điện thoại, không bao lâu sao thì có người mang quần áo, đồ dùng sinh hoạt đưa tới.

"Anh ở dưới lầu, có chuyện gì cần em cứ gọi điện thoại hoặc trực tiếp xuống lầu gõ cửa, tiểu nhân đây lập tức phục vụ tiểu thư." Diệp nhị thiếu ra vẻ cung kính, bộ dạng đúng tiêu chuẩn của một phục vụ viên trong khách sạn.

Tô Vãn nhịn không được nhíu mày: "Anh ở dưới lầu à?"

"Đúng, khi mua anh lo lắng lầu trên gây ra tạp âm rất phiền cho mình nghỉ ngơi, cho nên mua cả hai luôn." Hắn xoa tay làm vẻ vô tội, "Bây giờ nghĩ lại đó đúng là định mệnh."

Tô Vãn: "......"

Cô nói được gì đây, người có tiền là thế đấy.

Ngẫm thấy việc của Chu Di gây ra phong ba bão táp còn chưa qua, nên nhiều ngày nay cô không có lịch trình công tác nào cả.

Sau sự kiện đó, Giang Vân cho cô nghỉ ngơi vài ngày, trước khi tình hình ổn định lại thì tạm thời cô không cần lộ diện.

Ba ngày sau đó.

Mẹ của Diệp Vân Thâm lại gọi điện tìm hắn, kêu hắn tối nay mang theo bạn gái về ăn cơm, để bọn họ gặp mặt.

Hắn đem việc này nói lại với Tô Vãn, xin cô giúp đỡ ứng phó với người lớn trong nhà.

Tô Vãn chần chừ xong mới đáp: "Tối nay anh của anh cũng trở về hay sao?"

"Chậc...." Đột ngột hắn bị cô hỏi, "Việc này anh cũng không rõ, giờ có nên gọi điện thoại hỏi trực tiếp ảnh không nhỉ?"

Tô Vãn im lặng.

Cô không nghĩ sẽ trả lời cậu ta về vấn đề này.

"Bé cưng, em có phải đang để ý tới anh của anh không?" Diệp Vân Thâm cầm điện thoại tới, nhưng không có gọi, để trong tay xoay hai vòng, ngẩng đầu nhìn qua cô, "Em đây là sợ hay là vẫn còn thích anh ấy?"

"Tôi chỉ lo lắng gặp mặt sẽ xấu hổ thôi." Tô Vãn tránh né nói.

"Sau này đều là người một nhà, sớm hay muộn em cũng đụng mặt ảnh, không thể né tránh cả đời." Hắn không cho cô cãi lại, "Huống hồ anh của anh là người có chừng mực, nếu ảnh đã đáp ứng buông tha cho em, chắc chắn sẽ không làm em khó chịu."

"Gì mà người một nhà? Ai cùng mấy người là người nhà hả?" Theo bản năng cô bác bỏ, "Tôi không đồng ý, đừng gộp chung tôi vào."

"Sớm hay muộn cũng thế thôi và không nhanh thì chậm anh sẽ cưới em về nhà." Diệp Vân Thâm cười nói ra lời thề son sắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.