Diệp Vân Thâm đẩy cửa đi vào, Tô Vãn đang ngồi xếp bằng trên giường ăn cam, thấy cậu lại nên cũng thuận tay ném cho cậu một trái.
Diệp Vân Thâm giơ tay bắt lấy, nhưng chỉ cầm xem, qua một lúc lâu mới nói: "Anh trai anh muốn dẫn em về."
"Tôi đã biết rồi." Tô Vãn chống má, bất đắc dĩ thở dài: "Có lẽ đây là số mệnh rồi, quên đi, về thì về thôi."
"Như thế này em có hạnh phúc không?" Diệp Vân Thâm nhìn cô, cau mày.
"Hạnh phúc, cực kì hạnh phúc, tôi vô cùng hạnh phúc." Cô nhếch khóe môi: "Anh có thể tìm được loại độc gì không màu không vị không? Giờ đây tôi đang hạnh phúc đến mức muốn kéo anh ta chết chung."
Diệp Vân Thâm: "....Không thì hai ta trốn đi."
"Thôi đi, có trốn cũng bị bắt về, không cần lãng phí sức lực làm gì, chúng ta không phải đối thủ của anh ta."
Tô Vãn bỏ hai múi cam vào miệng, tức giận bất bình: "Anh của anh là một tên khốn kiếp, tôi nguyền rủa anh ta ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị sặc chết, đi ra đường bị sét đánh chết. Nhưng mà đừng có chết nhanh quá, tôi còn phải nhờ hắn báo thù giùm."
Diệp Vân Thâm không nói gì.
Lúc này cửa phòng bị gõ, Diệp đại thiếu đẩy cửa bước vào, cười như không cười nhìn cô: "Tô tiểu thư à, sau này mà có nói xấu sau lưng kim chủ thì nhớ nhỏ giọng thôi, nếu không hắn có chết cũng phải kéo em theo đấy."
Diệp Vân Thâm: "..."
Tô Vãn: "..."
Tên khốn nạn này, thế mà lại đứng bên ngoài nghe lén, không có miếng lịch sự nào hết vậy?
Ngay sau đó, cửa bị đóng sầm lại, Diệp Dục Sâm rời đi.
Tô Vãn im lặng nhìn trời.
Ai có thể nói cho cô biết, người này tới đây để làm cái gì vậy?
Không lâu sau, Diệp Vân Thâm bị anh trai cậu đá ra khỏi đó. Tô Vãn cũng thu gọn đồ này nọ, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi về, trong xe Diệp Dục Sâm cầm một phần văn kiện đưa cho cô: "Lần này về, có vài quy định cho em, tự mình học cho kĩ, tối về đọc lại cho tôi nghe. Sai một chữ tôi sẽ giết em."
Tô Vãn nhận lấy đồ hắn đưa, vừa mở ra nhìn liền cảm thấy cả người không khỏe lắm.
Điều đầu tiên viết rõ ràng điều hắn đã nói trong bệnh viện.
"Về sau trước khi ra khỏi cửa phải có sự đồng ý của kim chủ, còn phải báo cáo địa điểm và thời gian về? Hơn nữa, mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo ít nhất hai người, không được rời khỏi tầm mắt của họ? Đây là cái quy định nhảm gì đây?"
"Không được về nhà với người khác, không được đi cả đêm không về, không có sự cho phép của kim chủ không được đi đến chỗ người đàn ông khác..."
Tô Vãn nhìn không được nữa, ném cái thứ đang cầm trong tay: "Em gái anh, muốn leo lên trời hả?"
Diệp Dục Sâm nhìn những tờ giấy rơi xuống, bĩnh tĩnh nhếch khóe môi, thản nhiên cúi đầu, nghịch chiếc nhẫn trên tay: "Nhớ tới ông ngoại của em đi, em nhẫn tâm để ông ấy lớn tuổi như vậy còn phải lo lắng cho em sao?"
Trên trán Tô Vãn nổi đầy gân xanh.
"Dạ, ngài là kim chủ, lời ngài nói là lệnh, thần thiếp xin nghe theo."
Cô cắn răng nhặt lên từng món mà cô vừa ném xuống, xem đại một tờ, lại nhìn không được muốn xù lông.
"Dựa vào cái gì mà tất cả quy định trên đây đều dành cho tôi?" Cô kháng nghị: "Dựa vào đâu mà anh muốn làm gì thì làm, bạn gái muốn đổi là đổi, còn tôi phải tuân thủ những cái quy định trời ơi đất hỡi này?"
"Em cũng có thể không tuân theo nó, tôi sẽ đi trò chuyện với ông ngoại của em." Diệp Dục Sâm cười lạnh, giọng điệu bình tĩnh đến cực điểm, tựa như chỉ đang nói về những chuyện nhỏ râu ria.