Cô ấy đang sẵn sàng nhận mệnh, kết quả Diệp đại thiếu lại đâm một đao vào vết thương của cô: "Tính tính thì lần này em đã làm trái vài điều, phía sau có ghi trừng phạt, em tự xem đi."
"Lần này cũng tính?" Tô Vãn gần như trừng muốn rớt tròng mắt.
Diệp Dục Sâm hừ mũi phát ra một âm đơn điệu: "Tôi đã cho em cơ hội, tối hôm trước tôi bảo em theo tôi về nhà, lúc đó em còn khí phách quay đi mà. Sao bây giờ lại không có can đảm gánh vác hậu quả vậy?"
"..." Tô Vãn: "Anh là đàn ông sao lại tính toán chi li với phụ nữ thế, có mặt mũi không vậy?"
"Là trước kia tôi không so đo nên mới để em càng ngày càng không kiêng nể gì."
Diệp đại thiếu nghiến răng, túm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, khuôn mặt tuấn tú tức giận đến vặn vẹo: "Em còn dám gạt tôi thông đồng với em trai tôi, lẽ nào em nghĩ có được em ấy che chở thì tôi không thể làm gì em sao?"
"Anh là tên khốn!"
Tô Vãn tức giận mắng, quay mặt đi không muốn để ý đến anh.
Diệp Dục Sâm nắm lấy cằm của cô, mạnh mẽ kéo mặt cô quay lại: "Tôi là tên khốn, nhưng mà trên đời này còn có người khốn nạn hơn cả tôi, em có muốn nhìn thấy không?"
"Không muốn." Trực giác cho cô biết người này không có chuyện gì tốt cả, vì thể ngay lập tức từ chối.
Nhưng Diệp Dục Sâm dường như lại không nghe lời từ chối của cô, nói một địa điểm bảo tài xế đưa họ đến đó.
Tô Vãn chưa từng nghe đến nơi đó nhưng chỉ nghe tên thôi thì cũng biết đó chẳng là nơi tốt lành gì.
Sự thật chứng minh, suy đoán cô đã đúng.
Đây là một nơi giải trí ngầm kinh doanh phi pháp, là kiểu chợ đen. Nghe nói ông chủ nơi đây là một vị lão đại, dưới tay quản một đám phụ nữ bị lừa bán và bắt họ phải cung cấp những dịch vụ đặc biệt cho khách hàng để kiếm lời.
"Xuống xe." Sau khi tới nơi, Diệp Dục Sâm mở cửa xe, đứng bên ngoài chờ cô.
Tô Vãn nắm chặt tay cầm phía trong, cả người đều cự tuyệt: "Tôi không muốn đi."
Diệp Dục Sâm thô bạo kéo cô xuống, không để lại cho cô một con đường sống nào cả.
Tô Vãn bị Diệp Dục Sâm kéo ra, đi theo người dẫn đường vào một gian phòng.
"Cuối cùng anh muốn dẫn tôi đi xem cái gì?" Kiên nhẫn của cô mất hết, tức giận chất vấn.
Diệp Dục Sâm không lên tiếng, cửa phòng lại bị đẩy ra, có một người phụ nữ bị đẩy vào trong.
Cả người cô trần như nhộng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể cô đâu đâu cũng là vết thương cùng vết bầm, có vẻ bị thương không nhẹ.
Và đáng sợ hơn là mũi, miệng và ngực của cô ta đều có một chiếc khuyên, nhìn qua hết sức đáng sợ.
"Chu Di?" Tô Vãn cau mày nhìn người phụ nữ trang điểm đậm trước mắt.
Biết được đối phương cũng không dám xác định.
Bởi vì trong trí nhớ của cô, vị ngôi sao nữ này luôn lộng lẫy, cao cao tại thượng.
Nhưng tình trạng trước mắt lúc này, thực sự là ngoài dự liệu của cô.
Người phụ nọ vốn đang cúi đầu nhưng nghe được tiếng gọi của cô, vội vàng ngẩng đầu, ngay lập tức nhận ra cô: "Tô, Tô Vãn?"
Tô Vãn không lên tiếng trả lời mà quay đầu nhìn về Diệp Dục Sâm phía sau mình: "Đây là chuyện gì đây?"
"Chính là chuyện mà em thấy lúc này." Vẻ mặt Diệp Dục Sâm lạnh nhạt, dường như những gì anh thấy rất tốt đẹp.
"Tô Vãn, tôi biết sai rồi, chuyện hôm đó là tôi sai, tôi không nên hãm hại cô. Xin cô cứu, cứu tôi, sau khi tôi ra ngoài sẽ lập tức làm rõ chuyện này. Tôi thật sự biết sai rồi."
Chu Di lao về phía trước, như nổi điên mà nắm lấy chân Tô Vãn, liều mạng cầu xin tha thứ, vẻ mặt gần như muốn sụp đổ mất rồi.